Dưới góc tường yên tĩnh của công viên thị chính, trời nhá nhem tối, xung quanh trống trải, ở góc khuất này chẳng hề có xe cộ hay người đi đường qua lại, chỉ có tiếng côn trùng râm ran và bóng cây đung đưa, Đường Vũ lưng dựa vào vách tường loang lổ, đôi chân thoi dài và eo nhỏ nhắn, đôi mắt ngời ngời, đẹp kinh tâm động phách.
Tô Xán ở phía trước cô, hai cơ thể dán sát vào nhau, khuôn mặt cách vài cm, bị Tô Xán ép vào tường, biết y sắp làm gì, Đường Vũ có cảm giác bị chinh phục, nhưng tiếp đó hòa thành một mang tới kích thích lớn và thẹn thùng.
Hiện giờ phải dùng thái độ gì để đối diện đây, tức giận hay là lạnh lùng? Rõ ràng cô không nỡ làm thế.
Ngược lại Tô Xán không có chút ngần ngại nào, y chỉ chưa hành động vì ý nghĩ tà ác muốn nhìn vẻ yếu đuối hiếm có của Đường Vũ, môi từ từ đưa tới gần, khuôn mặt xinh xăn kia ở rất gần rồi, da mặt Đường Vũ mang theo mùi hương thơm thoang thoảng thật khêu gợi, mấy sợi tóc phất phơ cọ lên mặt, làm Tô Xán ngưa ngứa, cái ngứa đó không là gì so sự ngứa ngày trong lòng y.
Tô Xán áp môi xuống cánh môi mọng đỏ ướt át đó.
Đường Vũ hơi quay mặt đi, làm môi Tô Xán hôn lên gò má mát lạnh non mịn của cô.
Dưới cây ngân hành rập rạp, cô gái dán sát tường, người co lại, hai tay chắn trước ngực, bảo vệ phòng tuyến cuối cùng, hai tay vì nắm quá chặt mà gân xanh nho nhỏ nổi lên, cơ thể hiện ra đường cong mê đắm, mặt thẹn tới nóng rực, đôi mắt dưới hàng mi dài khép lại. Chàng trai áp tới.
Phát hiện không tìm đúng mục tiêu, mục tiêu di chuyển mang tính chiến lược, vì thế chàng trai cũng chuyển môi qua.
Cơn xấu hổ như đê tràn bờ, Đường Vũ cứ né trái tránh phải làm Tô Xán không sao hôn lên môi cô được, Tô Xán giở trò lưu manh, hôn trúng chỗ nào là chuyên tâm hưởng thụ làn da non mịn nơi đó, thậm chí còn khẽ nhay nhay dái tai cô, Đường Vũ mặt đỏ như gấc chín, hai tay chắn trước ngực cố đẩy Tô Xán ra:
- Bạn là chó con à, ngứa lắm.
- Vậy bạn đừng né tránh nữa.
Tô Xán say đắm nhìn Đường Vũ, ánh mắt đó làm cô mềm nhũn để Tô Xán tách hai tay mình ra, luồn qua hông ôm vào lòng, tấm thân mềm mại hoàn toàn bị y ôm gọn, hai tay Đường Vũ không có chỗ để, lúng túng một chút rồi ôm lấy cổ Tô Xán, ánh mắt mơ màng từ từ khép lại, ngay cả chiếc lưỡi cũng ngày càng ngoan ngoãn thuận theo sự tham lam của y.
Lần đầu hôn nhau cảm xúc quá mãnh liệt, lần thứ hai gặp lại, trong lòng quá nhiều khúc mắc, lần thứ ba này cả hai thực sự thưởng thức nụ hôn, thưởng thức xúc cảm nam nữ.
Mùa hè oi bức, đôi nam nữ ăn mặc mỏng manh ôm chặt lấy nhau, hơi nóng xuyên qua lớp áo mỏng, quyện cả hai làm một.
Hoàn toàn vô thức, một tay Tô Xán vuốt dọc thân hình mơm mởn đầy nhựa sống, một tay trèo lên đồi ngực no tròn nhẹ nhàng xoa bóp, nhân lúc thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn chìm vào cơn mê say của xúc cảm, nhẹ nhàng nâng cô lên ngồi ở bệ tường, một tay luôn dưới váy, tìm tới nơi y thích nhất, bắp đùi âm ấm, mìn mịn, mang lại hưởng thụ tuyệt hảo.
Lúc này ở cái công viên ngàn năm vắng người có ông chú vô duyên đạp xe bóp chuông leng keng đi qua, tiếng chuông này lọt vào tai Đường Vũ không khác gì chuông báo động, cô giật nảy mình đẩy mạnh Tô Xán ra rồi đứng xuống đất.
Chiếc xe đạp đi qua, không hề chú ý tới họ, xung quanh khôi phục yên tĩnh, nhưng Tô Xán biết mình không còn cơ hội tiếp tục rồi.
Nhìn Tô Xán còn đang hồi tưởng dư vị, Đường Vũ vung nắm đấm, đấm y mấy cái, nhưng không dám nhìn y nữa.
Tới cổng tiểu khu Đường Vũ, nói một câu "mình đi đây", bước vào biệt viện bao phủ dưới tán cây cổ thủ, chân nhẹ nhàng như dẫn lên mây màu về nhà.
Tới khi bóng dáng Đường Vũ hoàn toàn hòa nhập vào bóng tối, trong trái tim hạnh phúc của Tô Xán có chút quyến luyến, thầm nghĩ sao mình giống như thiếu niên còn hoài xuân, có cả chút thất vọng. Đó là thứ hormone chết tiệt, dễ làm người ta trúng độc, không thoát ra được.
Tô Xán về nhà mà người lâng lâng như bước trên mây.
Tằng Kha không hiểu vì sao Tô Xán ăn cơm xong, không hỏi ý kiến cha mẹ đã tự ý kéo một cái ghế sô pha tới bên cửa sổ, lại kéo cả bàn trà, đèn, bày ra thái độ chuẩn bị chiến đấu lâu dài.
Tô Xán thả mình lên ghế sô pha, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm huy hoàng giống ngân hà rơi xuống nhân gian.
Sau đó Tằng Kha và Tô Lý Thành ngồi ăn lê xem TV nghe thấy Tô Xán lẩm bẩm:
- Kính viễn vọng, phải đi mua một cái kính viễn vọng thật hoàn mỹ.
….
Đường Vũ ngồi trong phòng của mình, phòng trang trí trang nhã ấm áp, kết hợp mảng màu hồng nhạt và trắng, không khí thoảng mùi thơm thơm vị táo, trước mặt cô bày mấy cuốn sách, ánh đèn nhu hòa, nhưng lúc này tâm trí cô hoàn toàn không đặt ở sách vở, nhìn qua cửa sổ, đầu kia trời đêm, khu chung cư sáng đèn ngay trong tầm mắt.
Đưa tay lên môi, cảnh đêm rực rỡ bên ngoài ánh chiếu con người cô thành đủ màu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười, nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, tần suất tim đập vẫn chưa bình ổn lại.
Cửa phòng gõ hai cái, sau đó mở ra, Mục Tuyền đi vào, bê đĩa dâu tây đỏ rực đã rửa sạch, trong khoảnh khắc Đường Vũ khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, không quay đầu lại, chú tâm vào sách vở.
Lúc này hai mẹ con họ giống hai ni cô khổ tu trên núi cao, có điều đạo hạnh của Mục Tuyền rõ ràng là cao thâm hơn nhiều.
Đặt đĩa dâu tây lên bàn, Mục Tuyền mỉm cười:
- Hiệu trưởng Thái gọi điện cho mẹ, theo thông tin nội bộ, rất có thể con sẽ đạt giải nhì số học toàn quốc, ba ngày nữa có tin chính thức, còn nói nếu như con chọn môn Vật lý để thi, khả năng đạt giải nhất rất cao. Ông ấy đặt kế hoạch năm thứ ba lên con cả đó.
Đương Vũ "vâng" một tiếng, hết sức bình thản trước thành tích vô cùng đáng kiêu hãnh đó.
Mục Tuyền chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Đường Vũ coi như khen ngợi, chuyển qua chuyện khác:
- Mấy ngày trước mẹ tới công ty mẹ Dương Thừa uống trà, con cũng biết đó, dì ấy luôn muốn nói chủ đề đó, cả dì Chu nữa. Mẹ đoán chắc họ cũng bóng gió dò hỏi ý kiến của con phải không? Ý của mẹ là con không cần có gánh nặng hay trách nhiệm gì hết, không cần phải quan tâm tới chuyện vụn vặn bên ngoài, sự ưu tú của con không thể phủ nhận, thu hút sự chú ý của người khác là bình thường.
- Con biết rồi.
Mục Tuyền mặt vẫn trắng mịn, khóe mắt có vài nếp nhăn không làm giảm dung mạo của bà, còn vẻ đẹp tăng thêm vài phần đằm thắm mặn mà, gọi là thiếu phụ chưa phải là quá thời, ngồi xuống vuốt ve mái tóc Đường Vũ.
- Trừ mẹ của Dương Thừa, Lữ Tiên Minh còn có các chú bác nói chuyện với mẹ không phải là ít, trong số đó không ít đứa bé nổi bật, rất có tương lai.
Thấy con gái vẫn im lặng đọc sách, Mục Tuyền cười quyến rũ:
- Đương nhiên hiện giờ nói chưa chín xác được, con chỉ cần biết chuyện của con thôi. Còn về phải trở thành nhân vật thế nào, mẹ nghĩ con tự có nhận thức tỉnh táo của mình. Ở mỗi một giai đoạn cần phải làm gì, con luôn làm chính xác, mẹ chưa bao giờ phải lo lắng về con, con cũng chưa bao giờ làm mẹ thất vọng, sau này cũng thế, phải không?
- Nếu như ...
Đường Vũ lấy dũng khí ngẩng đầu lên:
- Nếu có một ngày con làm mẹ thất vọng thì sao?
- Con vẫn chưa quên được cậu ta sao?
Mục Tuyền đứng dậy, thoáng cái mặt trầm xuống như hồ nước sâu:
- Có điều trên đời có một thứ tên là thời gian, nó sẽ giúp con xóa bỏ hết mọi buồn phiền, và sự xao động không nên có.
Trước khi đi, Mục Tuyền còn lạnh lùng nói:
- Con đã xao động quá lâu rồi, tới lúc phải bình tĩnh lại, con không làm được, mẹ sẽ giúp con.