TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 309: Phải Ẩn Nhẫn.

Tôn Mạn thì khác, hận ngứa răng ngứa lợi, cắn môi, ánh mắt có chút oán giận nhìn Tô Xán, đương nhiên lời nói của Tô Xán vẫn nghe hết, chẳng những nghe bằng tai, mà còn phân tích mức độ dao động trong ngữ khí của Tô Xán, cô vốn có thiên phú ngôn ngữ cực cao, nhìn ra tâm tình trong lời nói đối phương là chuyện cô rất thông thạo, nhưng hôm nay Tôn Mạn thất vọng rồi.

Tô Xán càng nói càng bình tĩnh như đầm nước sâu.

- Về cơ bản chỉ có thế thôi, việc này bạn quen rồi nên không có gì nhiều.

Trình bày xong Tô Xán nhẹ người hẳn, cố áp xuống sự thiếu tự nhiên của mình, đứng bên cạnh cô gái cứ nhìn mình lúng liếng như vậy, đúng là có chút áp lực.

Ngữ điệu giống thở phào của Tô Xán bị Tôn Mạn mẫn cảm bắt được, trong lòng mừng rỡ, Tô Xán ngụy trang giỏi tới mấy vẫn bị mình tóm được rồi, nếu không Tôn Mạn thực sự hoài nghi sức hấp dẫn của mình, đống thư tình chất đống trong ngăn bàn phải chăng chỉ là ảo ảnh.

Trong hành lang có tiếng bước chân, tiếng nam sinh cười, xem ra đang nô đùa vì tiếng cười không biết kiềm lại gì cả.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, lực rất mạnh, rầm một cái làm Tôn Mạn giật mình.

Ba nam sinh hô lớn:

- Tiểu Minh đâu, đá bóng thôi.

Tôn Mạn tức giận vì đám người này phá hỏng hết không khí, sẵng giọng:

- Tiểu Minh hôm nay không tới, các cậu đến phòng học mà tình.

Ba nam sinh lúc này mới chú ý tới thì ra là chị cả ĐTH trường trực ban, đưa mắt nhin một nam sinh đứng bên cạnh, cười hì hì:

- Thì ra hai người đang hẹn hò, xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy hai người tình chàng ý thiếp rồi.

Nói xong không đợi Tôn Mạn nổi giận, cười vui vẻ chạy mất.

Tô Xán nhìn Tôn Mạn có chút lúng túng nói:

- Mình còn có chuyện, đi trước đây.

Cửa đóng lại rồi Tôn Mạn quay về bàn, cầm bản thảo chương trình, mắt nhìn ra xa, tủm rỉm cười.

Trong ống kính, chung cư nhà Tô Xán sáng đèn, Tô Lý Thành đứng dậy kích động nói gì đó, Tằng Kha đứng ở phía đối diện cũng không nhường nhịn, hai người trông có vẻ đang cãi nhau, bên phía phòng ngủ của Tô Xán, Tô Xán nhìn thấy Đường Vũ đang nhìn nhà mình, nhún vai tỏ vẻ bất lực.

Không lâu sau, Tô Lý Thành có vẻ bình tĩnh lại, cúi xuống nhặt tài liệu tản mác khắp nơi, Tằng Kha cũng không nói nữa, đi đâu mất, một lát sau quay lại đặt cái đĩa lên bàn, ngồi dựa vào chồng xem TV.

Thấy cha mẹ Tô Xán cãi nhau kết thúc, Đường Vũ nhẹ người, đột nhiên cảm thấy căn nhà ở đầu kia ống kính, dưới bầu trời đêm dần chuyền sang màu thẫm thật là ấm áp.

Đường Vũ nhìn phòng khách nhà rộng lớn của nhà mình, trống không vắng vẻ, cha cô đi công tác, mẹ cô thì đi xã giao chưa về, cho nên đa phần thời gian cô chỉ có một mình, từ nhỏ Đường Vũ dã quen rồi, vì thế mà tạo nên tính cách lạnh lùng của cô. Có lẽ Tô Xán đau đầu vì cha mẹ cãi nhau, nhưng trong mắt Đường Vũ, đó là cảnh gia đình ấm áp, giống như nụ cười của Tô Xán vậy.

Có tiếng chìa khóa tra vào cửa phòng khách, tiếng giày cao gót, Đường Vũ đóng nắp kính viễn vọng, quay trở lại bàn, lật cuốn tạp chí xem.

Mục Tuyền khoác áo lên mắc, đi vào thấy con gái đang xem sách, mỉm cười hỏi:

- Con ăn cơm chưa?

- Dạ con ăn rồi.

- Ừ, hôm nay mẹ gặp chú Cung, dì Vương, họ đều hỏi con, không biết con lớn chừng nào rồi, có xinh đẹp không? Lần sau con theo mẹ tham gia tụ hội nhé, các cô chú ấy lâu rồi không gặp con.

- Vâng, ạ.

Đường Vũ gật đầu:

Đang cởi khăn cổ Mục Tuyền dừng tay lại, ngạc nhiên nhìn Đường Vũ, bà dạy nên tính cách độc lập cho Đường Vũ, những cũng làm cô con gái này không gần gũi với cha mẹ, đó luôn là tiếc nuối của Mục Tuyền, không ngờ lần này lại đồng ý tham gia tụ hội? Chuyện này làm Mục Tuyền bất ngờ lắm, có điều thói quen thể hiện sự cứng rắn với bên ngoài, Mục Tuyền nhanh chóng thu hồi niềm vui trên mặt, khôi phục sự trấn định, dặn:

- À, thứ hai chú Chử tới trường con đấy, con gặp người ta nhớ chào hỏi.

- Chú Chử nào ạ?

- Là Chử Tử Miêu bí thư đảng ủy sở giáo dục, hình như tới trường con khảo sát, sắp tới có cơ cấu giáo dục tới trường con mà, nên chú ấy tới xem xét chuẩn bị, con quên rồi sao, con chú Chử hiện đang du học, hồi bé còn nói thích con, kết quả con mách chú Chử, hại chú nhóc đó bị đánh đòn đấy.

- Ồ, con nhớ rồi.

Đường Vũ lạnh nhạt đáp, chẳng để ý lắm:

Phía bên kia Tô Xán cũng đang nhìn mẹ con Đường Vũ nói chuyện với nhau, nghĩ tới lúc phải chính thức đối diện với Mục Tuyền là Tô Xán cảm thấy nhụt chí, hiện giờ nhân tố bất lợi nhất của y là tuổi tác, nó hạn chế rất nhiều thứ, bao gồm cái nhìn của Mục Tuyền với y.

Vì tuổi tác, Tô Xán không thể nào để lộ thực lực sau lưng của mình, đặt bản thân vào góc độ người khác mà nghĩ, một học sinh cao trung lại là đại cổ đông một xĩ nghiệp, điều này không phù hợp với thực tế xã hội, mà Tô Xán từng bước đi tới mức này lại không thể giải thích cho mẹ Đường Vũ hiểu.

Nếu như Tô Xán đã trưởng thành, học đại học năm thứ ba thứ tư chẳng hạn, sáng nghiệp được thế này người khác đánh giá y không tầm thường, còn bây giờ chẳng qua là học sinh năm thứ ba cao trung, trong tay có xĩ nghiệp, có tòa báo, có nhà máy, y sẽ bị coi là quái vật.

Quái vật luôn bị người ta xa lánh, hoài nghi.

Đặc biệt với thân phận của mẹ Đường Vũ, liên quan tới tư pháp, kiểm sát, một khi thực lực Tô Xán lộ ra thì khó giấu được bối cảnh phía sau, mà đó lại là điểm yếu của Tô Xán, chỗ đáng nghi quá nhiều, vì thế nếu để lộ ra thực lực của bản thân, chẳng những không được Mục Tuyền coi trọng, ngược lại thành cản trở chuyện của y và Đường Vũ.

Bởi vậy Tô Xán chỉ có thể đợi thời gian làm tuổi tác y tăng lên thay đổi tất cả.

Tối hôm đó lòng Đường Vũ nhận được cú điện thoại dài nửa tiếng, nghe xong tâm trạng cô rất bất an, đứng ngồi không yên, khi Tô Xán gọi điện chúc ngủ ngon, cũng phát hiện ra cô rõ ràng không yên lòng.

Ngủ dậy, thứ hai tới rồi, Đường Vũ mở mắt ra, đôi mắt càng thêm trong sáng, giống như có thứ gì đó, không mê mang như trước nữa.

Tô Xán thấy hôm nay đi học có hơi bất thường, Tô Xán phải trực nhật ở CLB văn học, quét dọn lau bàn xong thì cũng đã hết lễ chào cờ đầu tuần, trên đường trở về lớp, y thi thoảng nhìn thấy có người đột nhiên cười với mình, cả người không quen biết cũng chỉ y nói cái gì đó.

Nhìn xuống, kéo khóa quần rồi mà.

Kệ, chắc có tin đồn khùng điên gì rồi, Tô Xán không để trong lòng, nhưng gặp mấy nhóm học sinh vẫn có cái cảm giác này, thật là kỳ quái, gần đây có làm cái gì đâu.

Vì Tô Xán ngay từ ngày đầu tiên chuyển trường đã nổi danh rồi, rồi một loạt chuyện sau đó khiến cơ bản cả trường biết cái mặt của y, vì thế những người nhìn y không phải có điệu bộ vỡ lẽ, mà là cười ám muội, hoặc là khó tin.

Chết tiệt nhất là ánh mắt của bọn họ khiến Tô Xán sinh ra một dự cảm rất không lành.

Vì học sinh Nhị Thập Thất Trung lực miễn dịch cao, ai nấy rất tự ngạo, thường mà nói không có biểu lộ rõ thế này.

Duy nhất có một lần mình vì Đường Vũ mà công kích chính sách trường học, xung đột với Tôn Mạn khiến đám thế lực bảo hộ địa phương của Tôn Mạn phản ứng dữ dội.

Chuyện này ở trường học yên bình gây nên gợn sóng nho nhỏ, thành đề tài nóng một thời gian lại quay về bình đạm, lại lần sôi lên như thế làm Tô Xán cảm thấy thiếu tự nhiên.

Ở cửa cầu thang Tô Xán nghe thấy một đám nam nữ đang nhỏ giọng, nói gì đó, đi ngang qua cố ý lắng nghe thấy "Các cậu chắc không","thực sự là Tô Xán?" À? Sau đó phát hiện ra y, họ không nói nữa, nhìn y với vẻ mặt Tô Xán chỉ muốn nhảy vào đấm cho một đứa một cái.

Càng lúc càng tò mò.

Tô Xán không phải không có cách, nhìn ngó quanh, thấy một đám đang tụ tập dưới chân cầu thang ở góc khá khuất, Tô Xán cẩn thận tiếp cận không ai biết.

Quả nhiên nhóm này cũng đang bàn tán liên quan tới mình, nghe rất rõ.

Đọc truyện chữ Full