Trong phòng đang trò chuyện vui vẻ thì có tiếng gõ cửa phòng, một phụ vụ đi vào, xin lỗi hỏi:
- Xin hỏi ở đây có tiểu thư Đường Vũ không ạ?
Mọi người ngừng trò chuyện, ông Đường hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Tô Xán từ đầu tới cuối không có gì nổi bật từ chỗ ngồi liền đứng dậy, nhìn mọi người nói:
- Xin lỗi, quà của cháu tới rồi.
Sau đó tới nhận thẻ của đối phương, gật đầu, mở cửa ra.
Xe đẩy bên ngoài đi vào, xếp đầy từng bó hoa hồng, tạo thành biển hoa nho nhỏ.
Chiếc miệng xinh xắn của Đường Vũ mở ra, ngạc nhiên, vui mừng nhìn biển hoa đó.
- Oa.
Đám nữ sinh có mặt che miệng thốt lên tiếng kinh ngạc, chấn động, trên xe toàn là hoa hồng, thật quá sức lãng mạn, không ngờ chàng trai bề ngoài bình thường lại nghĩ ra.
Tô Xán đi tới cầm lấy một bó hoa, đi tới trước mặt Đường Vũ:
- Vì đây là nhà hàng Hoa viên, cho nên mình nghĩ dùng cách này biểu lộ tâm ý của mình, không có cái gì vĩnh viễn, cho nên ngày tháng rực rỡ này càng đáng trân trọng … Ừm, hiện mình có hơi căng thẳng không biết nói gì hơn nữa, tóm lại là sinh nhật vui vẻ.
Ánh mắt mọi người trong phòng tập trung hết vào bó hoa trong tay Tô Xán, mấy nữ sinh hận không phải mình là chủ nhân số hoa đó, nam sinh mong ước Đường Vũ không thèm nhận, dù biết đó là điều không thể.
Đường Vũ hồi phục tinh thần, tay hơi run run nhận lấy bó hoa, gò má được bó hoa ánh chiếu tới ửng hồng, môi dưới nhếch lên trông như hờn dỗi, ánh mắt mang theo nét cười dịu dạng tựa nước mùa thu, đôi mắt sáng ngời long lanh, ai cũng nhận ra niềm vui từ tận đáy lòng đó, bên ngoài không khí lạnh đổ bộ, trời âm u, nhưng cô nợ nụ cười rặng ngời nhất.
Chóp mũi tràn ngập hương hoa hồng, Đường Vũ nhẹ giọng nói:
- Đã bảo không cần cơ mà.
- Chúng ta hẹn chỉ làm khi thích thôi đúng không, mình thích làm thế, thích được nhìn bạn cười.
- Còn bảo không biết nói gì, bao nhiêu bản lĩnh tập trung vào cái miệng hết rồi.
Tô Xán nhe răng cười vui vẻ:
- Chưa hết, quà tặng thực sự ở trong bó hoa ấy.
Cậu ấy còn chuẩn bị cái gì nữa?
"A!" Đường Vũ nghi hoặc nâng bó hoa lên chóp mũi nhìn, ánh mắt tập trung vào bông hoa ở chính giữa, không kìm lòng được mà phát sinh một tiếng hô khẽ.
Hai mắt chớp chớp, Đường Vũ cẩn thận cho tay vào trong bó hoa, lấy ra một cái kem ốc quế, kem được làm màu hồng giống hệt màu hoa, nên nhìn qua không ai nhận ra. Đừng xem thường cái kem nhỏ này, vì đó là món Đường Vũ thích nhất.
- Cám ơn.
Tầm mắt Đường Vũ thoáng dừng trên mặt Tô Xán, sau đó cúi xuống đưa lưỡi ra liếm nhẹ cây kem.
Trước đó Tô Xán đi vào nhiều người thấy y không mang quà, không mấy ai để ý, dù sao quan hệ tốt thì quà hay không cũng không sao.
Nhưng không ai ngờ quà của hắn lại dùng phương thức này xuất hiện, quan trọng nhất đó còn là hoa hồng.
Nhưng không ai ngờ quà của Tô Xán lại dùng phương thức này xuất hiện, cả xe hoa được đẩy vào chỗ trống trong phòng, mọi người còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, quan trọng nhất đó còn là hoa hồng tươi rực rỡ.
Không ít nam sinh thầm mắng Tô Xán vô sỉ hèn hạ, thấy tên này mặt quá dày quá mức rồi, không phải không ai nghĩ tới tặng hoa hồng biểu tỏ tâm ý, quan trọng là không ai dám. Hoa hồng, nhưng không phải là hồng đỏ mà là hồng phấn, đủ biểu đạt tâm ý, có thể diễn giải nhiều ý nghĩa, nhưng tặng ở hoàn cảnh này chỉ có một, tên này vô sỉ quá đáng mà, đám nam sinh ghen tị phát cuồng.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Tô Xán tặng hoa một cô gái, vừa rồi lúc mở cửa, Tô xán rất căng thẳng, hẳn mọi người nghĩ, tặng một bó hoa chẳng có gì ghê gớm, đúng, Tô Xán cũng nghĩ vậy, nhưng khi thực sự cầm lấy bó hoa, y mới phát hiện mình chẳng thể trấn định như tưởng tượng, chỗ hoa này không chỉ tặng Đường Vũ, mà còn là tặng Mục Tuyền.
Khóe mắt quan sát Mục Tuyền, chỉ thấy bà khẽ mỉm cười vỗ tay.
Mọi người chỉ náo động nho nhỏ một chút rồi quay lại bình tĩnh.
Thức ăn lần lượt lên bàn, hoa cúc gan ngỗng, cỏ hấu bia, me sào sò, thức ăn không phải quá quý giá, không xa hoa, không có thịt bò từ New Zealand tới, không có cá tầm tươi mang tử biển vào, nhưng hơn ở cái không khí và khẩu vị.
Những người tham dự bữa tiệc hôm nay cũng là quan viên và doanh nhân có tiếng ở Dung Thành, chẳng lạ gì sơn hào hải vị nữa, còn Mục Tuyền cũng không cần thể hiện gì cả, nơi này không có đối thủ chính trị, đều là bạn bè lâu năm không liên quan quá nhiều tới tiền bạc và lợi ích.
Bà chỉ muốn tổ chức cho con gái sinh nhật mười tám tuổi thật vui vẻ, bù đắp nhiều năm chưa tận tâm tổ chức sinh nhật cho con gái.
Mục Tuyền nhìn Đường Vũ, không nói chuyện mấy, có điều hẳn ai cũng nhìn ra đôi mày Đường Vũ giãn ra khi nhận được bó hoa kia, cho dù đối diện với mấy phụ nữ trung niên trêu đùa, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn. Chỗ hoa không phải trọng điểm, chính cái cây kem nhỏ chẳng hề đáng chú ý mới thực sự đánh sâu vào trái tim Đường Vũ, chứng minh Tô Xán thực lòng để tâm tới con gái mình, ai nghĩ cô gái như vậy thích ăn kem?
Nhất là xuất hiện trong bầu không khí như vậy, hiệu quả gấp mười lần.
Không biết trong lòng con bé vui tới cỡ nào.
Chu Dung rốt cuộc không kìm được, hỏi tới bối cảnh của nhà Tô Xán:
- À, kiến trúc Đại Dung, của chủ tịch Từ Trưng.
- Dạ, vâng.
Tô Xán gật đầu, Từ Trưng có bối cảnh không tầm thường ở Dung Thành, xưa nay quan trường có lưu truyền cách nói, phó khoa trưởng phải có bối cảnh chính xử, phó xử trưởng phải có bối cảnh cấp tỉnh, không phải là vô cớ. Ở một số địa phương cấp bậc bản thân chưa chắc chế ước được cái gì, đôi khi không khống chế được cấp dưới, còn bị trèo lên đầu.
Còn Từ lão thái gia ở hai giới quân chính đều được hoan nghênh, đó là vì sao kiến trúc Đại Dung từ cục kiến thiết Dung Thành chuyển biến thành lại ăn lên làm ra như vậy, tuy nhiên thời đại đó đang dần dần trôi đi.
- Tô Lý Thành, chưa nghe thấy, phó tổng giám đốc của Đại Dung không phải là Lê Trọng Binh, Trương Chiêu gì đó sao?
Có người hiểu chút tình hình Đại Dung hỏi:
Tô Xán trả lời:
- Cách đây không lâu tổng công ty tổ chức đại hội công chức, điều chỉnh nhân sự mới, cha cháu được thăng lên phó tổng giám đốc.
Mọi người chỉ "ồ" một tiếng, cho dù kiến trúc Đại Dung cũng khá có tiếng đấy, nhưng quá thời rồi, lại chỉ là phó tổng giám đốc thôi, chẳng có gì to tát, Chu Dung không lo lắng gì, so với con mình thì không có sức uy hiếp nào cả, chút tình cảm bồng bột thiếu niên không quyết định được cái gì.
Có điều trong tiềm thức Chu Dung bắt đầu cách ly đối đãi với Tô Xán, dù sao y là rào cản của con mình, hơn nữa trông tình cảnh này, ở vấn đề cô bé Đường gia, thằng bé này đi trước vài bước.
Một người trung niên nam tử đứng lên, cầm chén rượu nói:
- Hôm nay tôi phải cám ơn chị Tuyền, không có cục tư pháp bên chị đánh tiếng thì chẳng biết vụ kiện cáo này của tôi tới bao giờ mới xong, tới giờ mấy buổi lẽ tuyên truyền thương hiệu bị lỡ rồi. Chị Tuyền tuy là nữ trung hào kiệt, có điều vẫn là nữ giới, tôi uống ngũ lương dịch, chị uống rượu vang là được.
Mục Tuyền chạm cốc với ông ta, mỉm cười coi như đáp lại.
Trung niên nam tử đó ngồi xuống, có vẻ cảm khái:
- Thoáng cái Đường Vũ đã mười tám rồi, giống chị Tuyền năm xưa, càng ngày càng xinh đẹp xuất sức, không biết là chàng trai nào tương lai thành người may mắn đây.
Có người trêu:
- Té ra Lão Trịnh vẫn chưa quên được Mục Tuyền, người ta giờ là vợ hiền dâu thảo rồi, chồng còn ở ngay bên cạnh, Lão Trịnh nên kiềm chế một chút chứ.