Lâm Quang Đống và Giang Minh sang Mỹ tiến hành giao lưu rất thành công, mấy ngày trước trở về Dung Thành, mang về nhiều tư tưởng mới mẻ, còn thuê được một người tên Daniel, tên tiếng Trung là Lý Dương.
Lý Dương là thạc sĩ " quản lý truyền thông" tốt nghiệp đại học Missouri, cha mẹ hắn là người Hoa di cư sang Mỹ, luôn có tình cảm đặc thù với quê hương, muốn trở về làm việc.
Do cha mẹ là người TQ, nên tiếng Trung của Lý Dương rất lưu loát, gặp được Lâm Quang Đông ở cuộc tọa đàm, hai người rất hợp ý nhau, làm việc cho Truyền thông Ba La tất nhiên là không so được với ở nước ngoài, với Lý Dương mà nói đây là sự khiêu chiến mới mẻ, so ra tiền lương không quan trọng nữa.
Dù là thế Truyền thông Ba La vẫn trả cho hắn mức lương cao nhất, 50.000 đồng/ năm.
Tất cả tựa hồ phát triển vững vàng trình tự, cộng hết mấy sản nghiệp ở Đôn Hoàng, Thục Sơn và Truyền thông Ba La lại, tài sản cố định của Tô Xán đã lên tới chục triệu.
Mà Tô Xán chỉ mới 19 tuổi, mới là học sinh cao trung vừa tốt nghiệp mà thôi.
Trong ngày tốt nghiệp, các vòng tròn bắt đầu phân giới tuyến rõ ràng, tự thành từng nhóm, ai bàn hoạt động buổi tối.
Buổi chiều cùng Đường Vũ ăn đơn giản ở quán nhỏ gần trường, dừng lại ở quán kém, đi qua quán trà sữa, bước trên con đường quen thuộc, đi vào cái ngõ nhỏ chưa bao giờ đi qua.
Năm này qua năm khác, thoắt cái đã ba năm rồi.
Hoàng hoàng dần dần ảm đạm, nấp sau dãy nũi xa tít tắp.
Bên cạnh Tô Xán và Đường Vũ gia nhập không ít người, không thể thiếu bộ ba Vương Lâm Lâm, có cả người không biết tên, cùng tụ làm một nhóm. Có người vừa từ KFC đi qua nhìn thấy, có người đang đứng uống Coca bên đường, có người đang uống cà phê chuẩn bị tình thần chiến đấu thâu đêm, có người chỉ vô tình gặp ở ngã rẽ, chẳng có gì ly kỳ hết, vì đây là đêm tốt nghiệp.
Mọi người tập trung với nhau, bước trên con đường san sát nhà cao tầng, hướng tới mục tiêu.
Hôm nay nghe nói cha của Trương Phi Phi mời khách, mời toàn bộ bạn cùng lớp và giáo viên của con gái đi ăn lẩu, hoạt động tối cũng do gia đình Trương Phi Phi bao hết, nhưng Tô Xán và đám Vương Uy Uy tất nhiên không tham dự buổi liên quan của lớp Trương Phi Phi, chỉ tham gia hoạt động buổi tối.
Trương Phi Phi chẳng được vui vẻ cho lắm, trước đó cha cô nhiệt tình muốn làm bữa liên hoan tốt nghiệp cho con gái, cô không ngờ rằng khiến cho nhiều bạn học thân thiết với cô trở nên khách khí xa cách như vậy.
Đại khái thường ngày nghe nói nhà Trương Phi Phi giàu có ra sao, nhưng không ai có ấn tượng trực quan, tới khi mẹ cô đi chiếc Audi đỏ rực tới, cùng bước vào nhà hàng sang trọng được bao toàn bộ, không ít người lập tức sinh ra một cảm giác khoảng cách.
Cho dù thường ngày Trương Phi Phi ở trường học ăn mặc toàn hàng hiệu khiến cho học sinh gia cảnh rất tốt cũng phải ghen tỵ, cho dù thường ngày Trương Phi Phi ở trường chi tiêu hào phóng, đám nam sinh cũng rất thích cô gái hào sảng hay cho họ vay tiền mua thuốc lá.
Nhưng tất cả đều bao bọc trong bức tường trường học, với mọi người Trương Phi Phi chỉ là cô gái phóng khoáng cực kỳ nghĩa khí, cô gái gợi cảm khiến làm không ít chàng trai mất hồn, thi thoảng nói mấy câu bỗ bã làm người ta chịu không thấu.
Nhưng bây giờ tốt nghiệp rồi, dường như mọi người liền bị chia thành thế giới khác nhau.
Thế nên khi Trương Phi Phi nhìn thấy nam sinh cùng lớp luôn thầm yêu mình hoặc theo đuổi mình không còn sôi nổi như mọi khi, bắt gặp ánh mắt của cô còn né tránh. Trương Phi Phi cũng thu lại tính tùy tiện thường ngày, hết sức thục nữ rót bia cho giáo viên, trong lòng thầm tính xem phải lấy của cha mình bao nhiêu tiền để bù đắp vào số tài nguyên tuyển bạn trai bị tổn thất.
Ăn cơm xong dứt khoát không cho cha mẹ mình xen vào nữa, cho dù cha mẹ cô chỉ muốn vì con gái tổ chức buổi liên quan khó quên mà thôi, đều không cần nữa.
Hoạt động buổi tối chỉ có hát karaoke, gần nhà hàng này có quán KTV rất tốt, bình thường cuối tuần Trương Phi Phi và đồng bọn thường tới, rủ Tô Xán đi hát, không hiểu sao Tô Xán kiếm đủ mọi lý do từ chối, hôm nay mọi người cuồng hoan, Tô Xán không thoát được, nghe nói cả Đường Vũ cũng tới, tức thì số người tham gia tăng lên không ít.
Cùng mọi người tới KTV Tinh Quang, tới nơi đã thấy khách đứng tràn ra cả vỉa hè, may mà bọn họ đã đặt trước hai phòng bao lớn.
Đại quân Tô Xán tới nơi thì những người khác đã bắt đầu trước rồi, những ngương mặt quen thuộc như Ngô Thì Nhuế, Quách Tiểu Chung, Tưởng Minh Quân lúc này trông sao mà thân thiết, còn Tiêu Vân Vân thì hai tay cầm micro say sưa hát bài ( tình thư viết cho chính mình) của Vương Phi.
Bọn họ đi vào làm phòng bao hơn hai mười người sục sôi.
Tiêu Vân Vân đặt micro xuống, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu chẳng biết uống bao nhiêu bia mà hồng rực, cầm cốc bia tới, nói với Tô Xán:
- Chúng ta cũng là thanh mai trúc mã rồi, còn học với nhau từ Hạ Hải tới Dung Thành, loại quan hệ này không phải tầm thường, thế nào cũng phải uống một cốc.
Có người nhét ngay cho Tô Xán một cốc bia, xung quanh reo hò, Tô Xán thấy là lạ, uống bia thôi mà, sao phải lấy lý do long trọng như thế?
- Uống thế này cơ.
Câu trả lời có ngay tức thì, Tiêu Vân Vân vòng tay qua tay Tô Xán, còn nháy mắt với Đường Vũ:
- Đường mỹ nhân không ghen chứ?
Thật là nha đầu này say mất rồi, không biết "uống rượu giao bôi" với bao nhiêu người, Đường Vũ mỉm cười tỏ ý không sao, Tô Xán và Tiêu Vân Vân vắt tay nhau uống cạn cốc bia trong tiếng reo hò vang dội.
Tô Xán tưởng thế là xong, định kiếm chỗ cùng Đường Vũ ngồi xuống thì hết người nọ tới người kia tới mời y uống, thấy đầu chếnh choáng liền ngó quanh tìm Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ cứu viện thì thấy hai tên này cũng bị đám khác chuốc liêu xiêu, lại một cốc bia đi tới trước mặt, lại lý do không thể từ chối, xem cái thế này có vẻ hôm nay không chuốc say mình không thôi.
Đặc biệt là có đám Trương Phi Phi, Trang Chí Vũ ở sau lưng giở trò xúi bẩy khích bác, đoán chừng nhất định phải xem Tô Xán xấu mặt rồi.
Đường Vũ xưa nay không uống bia rượu đối diện với đám người hùng hổ kia, tiếp lấy cốc bia trong tay Tô Xán, nói nhẹ:
- Cậu ấy không uống được nữa, để tôi uống say.
Mọi người "wow" một tiếng, Đường Vũ ngăn rượu thay Tô Xán, tên này thực tốt số tới mức không ghét không được mà.
- Anh tôi và Uy Uy nặng lắm, không phải các người định để một mình tôi khiêng hai bọn họ về chứ.
Lâm Lạc Nhiên không biết ở đâu đột ngột xen vào, trừng mắt lên với đám Trương Phi Phi, làm Trương Phi Phi lè lưỡi, bà cô này nổi giận rồi, không đùa nữa.
Tiếp đó Lâm Lạc Nhiên đi tới bên Đường Vũ nói nhỏ:
- Bạn không uống được, để cho mình.
Rồi cao giọng:
- Tôi sẽ uống thay, nhưng tôi là con gái, chỉ uống nửa cốc, còn con trai các cậu phải uống một cốc, tất cả cùng uống một lúc, ai không uống là chó con.
Đám nam sinh không biết tốt xấu hét chói tai hưởng ứng, thầm nghĩ một cô gái thì chống cự được bao lâu, nhưng nhanh chóng bọn họ nhận ra mình sai lầm lớn cỡ nào, từng người từng người một đổ gục, còn mặt Lâm Lạc Nhiên mới chỉ đỏ lên chút ít:
- Toàn thứ vô dụng, xem ra tôi cũng phải uống đầy cốc mới công bằng.
Điện thoại di động của Đường Vũ đã reo hai lần, cô phải về nhà rồi, Tô Xán đứng dậy cáo từ, vì hít thở không khí trong lành, đám Lâm Lạc Nhiên cũng đi theo.
Cùng bước đi trên đường, đột nhiên Lâm Trứu Vũ rống lên:
- Tốt nghiệp rồi.
Lâm Lạc Nhiên cũng hô theo, người qua đường chỉ liếc qua một cái, ngày hôm nay chuyện điên rồ hơn nữa bọn họ cũng thấy rồi.
Vương Uy Uy nói:
- Chúng ta đã hẹn nhau trước cao khảo không tiết lộ nguyện vọng của mình là gì, giờ đã tới lúc, tôi tới Trung Thanh Viện ( Học viện chính trị thanh niên TQ - Bắc Kinh).
- Tôi học Đh Dung Thành.
Lâm Trứu Vũ thở dài:
Lâm Lạc Nhiên ngây ra một lúc mới nói:
- Em báo danh ĐH ngoại ngữ Thượng Hải.
- Nói như vậy chúng ta thực sự mỗi người một nơi rồi.
Vương Uy Uy ngựa mặt lên trời buồn bã nói:
- Dù sao xác định trước, chút khoảng cách đó không chia tách được chúng ta.
- Đúng vậy, chút ly biệt này có là gì, chúng ta còn sống thêm 80 năm nữa, KTV ồn quá, tìm quán cà phê hay quán nét nào đó chơi thâu đêm luôn đi.
Lâm Trứu Vũ ôm lấy vai Lâm Lạc Nhiên và Vương Uy Uy, không quên bảo Tô Xán:
- Này, đưa Đường Vũ về rồi thì mau tới đấy, nếu không bọn này khinh bỉ cậu.