Ý tưởng của Tiêu Triệu Húc không tệ, nhưng con người phù phiếm, quá tự ngạo, ai cho hắn làm phó biên của Thời thượng văn hóa? Tô Xán nghe ra, hắn chỉ muốn buông tay tạp chí Phong Duệ, đổi lấy ít tiền thôi, các điều kiện hắn đưa ra chỉ là bên ngoài, không nói gì tới thực lực của Phong Duệ.
Xem ra tình hình Phong Duệ còn tệ hơn là họ nghĩ, có lẽ không cầm cự được bao lâu nữa.
Lâm Quang Đống nói nhỏ chỉ để Tô Xán nghe được "ngoài mạnh trong yếu", Tô Xán gật đầu nói:
- Tôi không thể đồng ý với số 20%.
Tiêu Triệu Húc ngồi thẳng ngay dậy:
- Người anh em không chịu giúp nhau sao?
Tô Xán lắc đầu.
- Vậy con số của cậu thế nào?
Tiêu Triệu Húc nhận ra phản ứng của mình hơi quá kịch liệt, lo đối phương nhìn ra bài tẩy, làm bộ thản nhiên nói.
- Chúng tôi không cần tạp chí Phong Duệ nữa, anh vất vả gây dựng nó, sang tay cho chúng tôi không thích hợp, cá nhân tôi nhường ra 5 % cổ phần, theo giá thị trường hiện giờ có thể được hơn 500.000, có điều tôi kiến nghị anh đợi thêm thời gian nữa, có thể có 600.000.
Tô Xán cười, chơi với đám Vương Uy Uy, Trương Phi Phi lâu, y bắt được mạch đám hoàn khố này rồi.
Lâm Quang Đống lòng chấn kinh, sao bỗng nhiên tặng miễn phí 5% cổ phần, có điều hắn không nói gì vì Tô Xán làm việc luôn có mục đích.
- Người anh em chịu nể mặt tôi, tôi ghi nhớ.
Tiêu Triệu Húc giơ ngón cái lên:
- Điều kiện của cậu là gì?
- Tôi mong Văn hóa thời thượng có thể dùng hệ thống tiêu thụ của Tạp chí Phong Duệ, phương diện này nhờ người huynh đệ giúp đỡ. Phía sở văn hóa không hài lòng lắm với hướng đi của chúng tôi, nếu anh có người quen thì tốt rồi.
Tô Xán thay đổi hẳn cách nói chuyện, từ đàm phán thương nghiệp sang "huynh đệ" nhờ vả nhau, hai tay xoa xoa với vẻ háo hức:
- Ngoài ra tôi cũng rất muốn xem chiến Bentley kia phong cách thế nào, đến lúc đấy anh làm hướng dẫn viên chứ?
Lời lẽ của Tô Xán rất vừa tai Tiêu Triệu Húc, cảm thấy được thể diện mười phần:
- Để hôm khác tôi mời người anh em say một chuyến, hôm nay lấy trà thay rượu, cạn.
Nói rồi nâng chén trà lên.
Bàn bạc ổn thỏa với Tiêu Triệu Húc rồi, rời quán cà phê đi lên xe, Lâm Quang Đống mới nói:
- Giờ tôi mới thực sự hiểu câu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, hôm nay tôi được mở mắt rồi, lần sau rút kinh nghiệm.
- Anh không cần rút kinh nghiệm, tính tôi có chút sái thoát, tùy hứng, không thích gò bó, nên mới cần người tỉnh táo nghiêm chỉnh như ấy điều hành việc cụ thể. Mấy thứ bàng môn tà đạo này một số trường hợp rất hữu dụng, chung quy không phải chính đạo, không nên lạm dụng.
Tô Xán căn dặn:
- Còn nữa, liên lạc với Tiêu Triệu Húc nếu lợi dụng được mối quan hệ của hắn xử lý khúc mắc ở Sở văn hóa được thì tốt, nhưng chỉ thông qua hắn, đừng dính líu quá sâu vào chuyện quan trường.
- Tôi hiểu.
Lâm Quang Đống thấy quyết định sáng suốt nhất đời mình là đi theo chú nhóc này:
- Tuần trăng mật của hai bên sẽ kết thúc sau cuộc triển lãm xe hơi ở Thượng Hải.
Tiêu Triệu Húc luôn miệng nhắc tới chiếc Bentley, không khỏi làm hắn tò mò:
- Mà thế giới này có chiếc xe chỉ sản xuất 45 cái thôi sao? Đám người đó cũng thật biết chơi.
- Ừ, tới lúc đó lái nó đi, xem người ta có điên cuồng không?
Tô Xán lẩm bẩm:
Xe phanh két lại. Lâm Quang Đống dừng một chút điều hòa hơi thở, mặt Tô Xán rất gian, giống lần trước chơi Vương Phủ Tỉnh một vố, cậu ta nói thật sao?
………
Cái kỳ nghỉ này quá dài, dài tới mức buồn chán, vì khi khai trường y sẽ và Đường Vũ bước vào cuộc đời đại học hoàn toàn mới, nên rất nóng lòng, vì mong đợi như thế nên thấy thời gian trôi đi quá chậm.
Nghỉ hè rồi lại chẳng thể gặp Đường Vũ như khi còn đi học nữa, Đường Vũ hay cùng Mục Tuyền và ông Đường đi chơi golf mấy ngày, mỗi chiều mặc đồ thể thao đi tới phòng tập thể dục thẩm mỹ, giống bao cô gái khác, cô cũng có đủ các loại lo lắng vụn vặt trên đời, lo tăng cân, lo bị đen, lo thân hình biến dạng ...
Không những không thể gặp nhau hàng ngày, vì lịch không cố định nên cũng không thể liên lạc với nhau được, đôi uyên ương đang dính nhau như vậy làm sao chịu nổi, vì thế cả hai quyết định phải mua điện thoại di động.
Đường Vũ đập lợn dùng hết tiền tiêu vặt tích góp được để mua chiếc Samsung A188 đang rất được ưa chuộng, vốn Tô Xán muốn trả tiền cho cô, nhưng Đường Vũ kiên quyết từ chối.
Bình thường Tô Xán mua cho cô cái gì, Đường Vũ sẽ mua thứ ngang giá tặng lại, hai người cùng nhau đi ăn cơm đa phần cũng là Đường Vũ chủ động đứng dậy trả tiền, khiến Tô Xán không ít lần bị chủ quán nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
Tô Xán đôi lúc cũng hơi giận, ở cái quốc gia nam tôn nữ ti còn rất nghiêm trọng này, quan niệm phổ biến là nam nữ đi chơi với nhau, nam phải trả tiền. Tô Xán có thể chiều tính cố chấp của Đường Vũ, cùng lắm mất đi chút lãng mạn thôi, nhưng cô ấy cũng phải giữ sĩ diện cho y chút, đúng không?
Thế là Tô Xán quyết định nói chuyện nghiêm túc với nha đầu đó một lần, Đường Vũ mắt chớp chớp ngồi lắng nghe rất chăm chú, Tô Xán tưởng mình đã thành công. Kết quả đến khi hai người ăn kem xong chuẩn bị về, nha đầu đó như cái máy, ra quầy trả tiền, làm Tô Xán lại lần nữa bị ném cho những cái nhìn thiếu thiện cảm.
Tô Xán bị đánh bại thực sự, thôi trời không chịu đất thì đất phải chịu trời.
Bạn gái mình là cô nàng không bình thường, không bình thường theo đủ mọi nghĩa luôn, xinh đẹp, ưu tú, nhưng khuyết điểm cũng cực kỳ rõ ràng. Nếu y thực sự là đứa con trai 19 tuổi, cái tuổi ẩm ương rất sĩ diện đó, hai bên không cãi nhau to một trận mới là lạ, cho dù tình cảm có thể tạm thời áp chế xung đột xuống, nhưng chắc chắn cũng chôn cái gai trong lòng mỗi người.
Mâu thuẫn cứ tích lũy như vậy rồi sẽ tới một ngày bùng phát.
Tô Xán cảm giác hiểu ra được bi kịch sau này của Đường Vũ là do đâu rồi.
Bí quyết có thể chung sống lâu dài là phải chấp nhận cái tốt cũng như cái xấu của đối phương, Tô Xán hiểu điều đó, nên y cũng chấp nhận rồi, nhưng y muốn cải tạo Đường Vũ để có một ngày cô sẽ thoải mái tiêu tiền mình đưa, coi như đó là mục tiêu mới trong đời đi.
Tô Xán thì mua một cái Nokia 3310, màn hình xanh lam kinh điển, từ khi có di động, liên hệ hai người càng thêm chặt chẽ, tin qua nhắn lại liên tục.
Ba người Vương Uy Uy còn mua di động trước bọn họ, có di động rồi mới phát hiện ra cả Tiêu Vân Vân, Trương Khả, Ngô Thì Nhuế nữa, thi thoảng lại nhắn tin cho y, đến khi Tô Xán kiểm tra lại danh sách bạn bè lưu trong máy mới giật mình phát hiện trên 80% là nữ sinh.
Mình bắt đầu “lăng nhăng” như thế từ giờ nhỉ?
"Đang làm gì thế, rảnh không? Không làm gì nói chuyện một chút!" Đó là tin nhắn của Lâm Lạc Nhiên.
"Hôm qua cậu với Quách Tiểu Chung nói gì về tôi đấy hả? Đừng tưởng tôi không biết!" Tin nhắn của Ngô Thì Nhuế.
" Chị ấy bây giờ ở bên Mỹ một thân một mình, anh không biết gọi điện hỏi thăm một chút à, anh nghĩ xem một cô gái ngày tốt nghiệp lấy dũng khí nói những lời như thế có dễ dàng không?" Đó là nhà đầu Trương Khả từng bị y đánh đòn, đoán chừng mông lại ngứa rồi.
"Vẫn chưa có thư tới, mình lo lắm, chỉ sợ mình trượt mất rồi." Tin nhắn đầy lo âu của Tiêu Vân Vân, cô gái này khả năng chịu áp lực kém, thi không được tốt.
"Đừng mơ tưởng bậy bạ nữa, đi ngủ đi." Câu trả lời tụt hết cảm xúc của Đường Vũ cho tin nhắn "Ước gì bạn nằm bên cạnh lúc này." Mà Tô Xán phát đi trước lúc đi ngủ.
Tô Xán đột nhiên cảm thấy thế giới nhỏ hơn rất nhiều, thời đại thông tin có vẻ đã tới.