Ăn cơm xong thì trời đã tối hẳn, trong trường Thượng Hải mang sự tĩnh mịch như cuối thu, nhưng ở sân bóng có vẻ chưa tan hết sức nóng ban ngày, thi thoảng truyền tới tiếng reo hò, xen vào đó là tiếng thét chói tai của các cô gái.
Quán cà phê dưới thư viện luôn là nơi có phong cảnh trữ tình nhất trường, đám súc sinh có kinh nghiệm của ĐH Thượng Hải thường mua một cốc trà ngồi ở đó, nhìn nắm nữ sinh ngồi dựa vào cửa sổ đọc sách dưới ánh đèn, may mắn có khi tình cờ gặp được nữ sinh Giang Nam xinh đẹp không bị đám ong bướm vờn quanh. Những nữ sinh đa cảm đặt trên bàn cốc trà sữa, bên cạnh là cuốn thơ của Trương Ái Linh hoặc Walt Whitman, luôn là đối tượng ra tay của đám học trưởng.
Thi thoảng cũng gặp phải hoa độc, mang tuyệt tác của Simone de Beauvoir, mặc quần short cũn cỡn, lộ ra đôi chân dài thon thả, nhưng đó thường là yêu tinh ngàn năm của khoa tâm lý, không có đạo hạnh dám tiếp cận chỉ chuốc nhục vào thân.
Một chiếc xe hơi màu đen men theo con đường chính trong trường đi thẳng tới KTX nữ, cha mẹ Đường Vũ đưa cô về, tình cờ gặp được giáo viên của Đường Vũ, hai bên đứng lại nói chuyện.
Lý Lam phó giám đốc trong công ty của ông Đường và Tô Xán đứng ngoài, gió đêm thổi lào xào qua tán cây. Lý Lam rút thuốc lá ra, Tô Xán lắc đầu từ chối, Lý Lam không ép, bật lửa châm thuốc là hút.
Lúc này có nữ sinh vừa ôn tập về, hai tay ôm chồng sách trước ngực đi dưới ánh đèn đường dìu dịu, mép váy phiêu động, xinh đẹp dịu dàng. Lý Lam chẳng chút kiềng nể ngắm nghía một lượt, cô nữ sinh phát hiện ra, hứ một tiếng, quay đầu sang bên, để lại bóng lưng khiến người ta tơ tưởng.
Lý Lam rít một hơi thuốc dài, hỏi:
- Cậu và con gái giám đốc Đường là bạn học cũ hả?
Tô Xán gật đầu:
- Chúng tôi học với nhau từ thời sơ trung.
- Giám đốc Đường rất thích uống rượu, ngày nào ăn cơm cũng phải uống một chén, khi gặp quyết sách lớn, rượu thành chiến hữu thân mật nhất của ông ấy. Sau này cùng ăn cơm, cậu uống rượu cùng, ông ấy sẽ rất vui.
Lý Lam cười mách nước cho Tô Xán.
- Tôi uống rượu không tốt lắm.
Tô Xán cười khổ, cách này không thông rồi, Đường Vũ cũng không thích mùi rượu.
- Thế thì phải học thôi, như tôi, vốn không biết uống rượu, bồi tiếp ông ấy nhiều, giờ cũng đủ sức chinh chiến khắp bữa tiệc rồi.
Lý Lam nhìn hai vợ chồng Mục Tuyền, nói:
- Giám đốc Đường đứng bên cạnh cục trưởng Mục luôn bị đánh giá thấp đúng không, nhiều người nghĩ thế. Nhưng xưa nay tôi luôn bội phục giám đốc Đường, nhất là tâm cảnh của ông ấy. Tôi không có định lực đó, tu luyện mãi không tới nơi tới chốn. Ví như gần đây nuốt một tập đoàn, là xí nghiệp khá có tiếng, giám đốc Đường cấp quyền cho tôi, tôi tiếp nhận mới biết nó là đống nợ, ngày nào cũng có người tới kêu gào đòi tiền.
Tô Xán không biết vì sao Lý Lam đột nhiên kể chuyện này, nhưng y rất muốn tìm hiểu thêm về gia đình Đường Vũ:
- Làm ăn thua lỗ?
- Gần 20 triệu, đủ loại người tới gây chuyện cả ngày, làm ngay cả văn phòng làm việc ra hồn cũng không có, vì xí nghiệp đầu sập rồi, không có địa điểm cố định, người đòi nợ chạy tới cả bên xí nghiệp Đường thị, không ngăn nổi. Ai cũng bảo giám đốc Đường nhận phải củ khoai nóng, tin tức xí nghiệp Đường thị vừa tiếp nhận nó truyền đi, chủ nợ liền có mục tiêu, đổ tới không ngớt.
- Sau giám đốc Đường bỏ ra 350.00 trang trí tòa nhà ba tầng của xí nghiệp cũ, đích thân tọa trấn, lâm thời lấy từ ngân hàng gần 1 triệu tiền mặt, chất thành đống trên bàn. Ngày hôm đó liền có 200 người tới cửa đòi tiền, cứ người nào đưa ra được hợp đồng và giấy vay nợ, giám đốc Đường cho ngồi đếm tiền trả ngay tại chỗ.
Lý Lam bập một hơi thuốc, giọng hồi tưởng:
- Khí phách của giám đốc Đường khi đó, tới giờ tôi vẫn nhớ như in trong đầu.
- Đám chủ nợ lúc tới thì hận không thể gỡ cả cánh cửa trừ nợ, đến khi về thì xưng huynh gọi đệ, một câu giám đốc Đường hai câu giám đốc Đường. Tin đồn lan đi kết quả chỉ hai ba ngày, dùng chưa tới 3 triệu đồng mà ổn định được khoản nợ gần 20 triệu. Tôi tự nhận cả đời này không bằng được.
Lý Lam vỗ vai Tô Xán, cười:
- Sau này cậu sẽ biết rồi, ở trên người giám đốc Đường, cậu sẽ học được rất nhiều thứ.
Tô Xán ngạc nhiên, quả thật xưa nay y không quá chú ý tới ông Đường, nghĩ lại đúng là sai lầm, ánh mắt Mục Tuyền thì còn cần phải nghi ngờ hay sao?
Nhìn bóng lưng ông Đường đứng ở xa xa, Lý Lam Tiếp tục nói:
- Khi cậu rời trường đại học sẽ hiểu, trong nghề thường lưu truyền một quan điểm, không thể lấy tiền nhiều hay ít luận anh hùng, anh hùng hay cẩu hùng phải xem người đó có chống chọi được với sóng gió thế nào. Trong tay có vài trăm triệu không có nghĩa là có tự tin bằng người có vài triệu, đối chiến trong một lĩnh vực nói không chừng phải nôn tiền ra. Nếu như sau này may mắn có cơ hội cộng sự, về lý luận kinh tế tôi không dám dạy cậu, trong ĐH Thượng Hải có nhiều tri thức cho cậu vũ trang, nhưng tôi có thể chỉ cho cộng thủ đoạn kinh nghiệm còn hữu dụng hơn.
- Cháu hiểu, lý luận kinh tế ở giai đoạn hiện tại không thể hoàn toàn dự báo trước được hoạt động kinh tế xã hội. Chỉ có kinh nghiệm thủ đoạn tổng kết ra sau thực chiến mới là pháp bảo hữu dụng.
Tô Xán toét miệng cười:
- Nếu như thực sự có một ngày như thế, mong được chú Lý chỉ bảo nhiều hơn.
- Tôi không hoài nghi có ngày đó, nói trước là tôi chỉ có thủ đoạn nhỏ, muốn lấy được chân kinh phải uống rượu với giám đốc Đường nhiều hơn. Có điều không vội, ngày sau còn dài mà. Đại học là thời hoàng kim quý giá, hãy hưởng thụ thật tốt đi.
Lý Lam cũng chẳng phải nhận định Tô Xán nhất định cùng Đường Vũ thành vợ thành chồng, trở thành con rể của Đường gia.
Nhưng dù sao cũng có khả năng, lôi kéo quan hệ với Tô Xán, là để củng cố địa vị của hắn ở xí nghiệp Đường thị sau này, dù sao cũng không mất gì vài câu nói đúng không, dại gì mà không bán cái ân tình ấy.
Lý Lam nghĩ một lúc lấy trong túi áo ra một tờ giấy, một cái bút, viết số điện thoại lên đó:
- Nếu sau này có chuyện gì thì liên hệ với tôi, ví dụ các CLB trong trường tổ chức hoạt động cần tới tài trợ chẳng hạn, ở phương diện này tôi có thể giúp cậu sẽ tận lực giúp, coi như hồi ức lại cuộc đời sinh viên, khi ấy nhớ để vị trí cho tôi nhé.
- Cám ơn chú Lý.
Tô Xán vội vàng nhận lấy.
Đến khi cha mẹ Đường Vũ cùng giáo viên trò chuyện xong quay lại thì ở chỗ đỗ xe chỉ còn lại Lý Lam đang hút thuốc.
- Thằng bé đó đâu rồi?
Ông Đường không thấy Tô Xán liền hỏi:
- Cậu ấy nói còn có chút việc, nơi này lại ở gần rồi, không cần chúng ta đưa đi nữa, sẽ tự về, nhờ tôi chuyển lời cám ơn hai người vì bữa cơm hôm nay.
Ông Đường cười lắc đầu, biết Tô Xán sợ vợ mình nên chuồn trước.
Mục Tuyền chỉ "ừm" một tiếng, khom người vào xe, mui xe che ánh sáng từ đèn đường, làm mặt bà ẩn trong bóng tối:
- Vậy chúng ta đi thôi.
Chiếc xe khởi động, quay đầu chậm rãi rời trường.
- Thằng bé Tô Xán này không tệ, biểu hiện hôm nay coi như là đứa hiểu chuyện.
Ở trong xe, ông Đường nói:
Mục Tuyền khẽ mỉm cười:
- Anh nói thế vì nó hợp tính anh.
- Ha ha, chẳng lẽ em không có chút động lòng nào? Đừng có không nói thật, anh lại còn không hiểu em sao, nếu không hôm nay đã chẳng phản ứng lại Triệu Hà Du như thế, chuyện này có lẽ với người khác không đại biểu cho cái gì, nhưng với vợ anh, rất hiếm có, làm anh nhớ tới hồi xưa khi em ghen ...
Ánh mắt lạnh băng của Mục Tuyền thu lại từ người chồng, đồng thời liếc nhìn Lý Lam, đúng lúc Lý Lam đang nhìn trộm Mục Tuyền qua gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt này Lý Lam sợ toát mồ hôi, vội ho khan mấy tiếng, làm ra vẻ mình không nghe thấy gì hết, mắt nhìn thẳng về phía trước.