Tô Xán cố tình làm thế trước mặt Lâm Lạc Nhiên là để Đường Vũ thấy, chẳng có người bạn gái nào có thể không có thái độ gì khi bạn trai mình khen cô gái khác xinh đẹp trước mặt, dù y và Lâm Lạc Nhiên không có gì thì thái độ cũng phải có.
Thực ra từ lâu rồi Đường Vũ đã quen với quan hệ vi diệu giữa Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên, đánh giá của cô là “vẫn thiếu nửa bươc”.
Một cô gái xinh đẹp như Lâm Lạc Nhiên thân thiết như vậy với bạn trai mình, làm sao Đương Vũ có thể không để ý, nhưng vì có chuyện Tôn Mạn, Đường Vũ không thể không cẩn thận xử lý mối quan hệ này, cô đã lưu tâm quan sát thời gian dài.
Tô Xán thích Lâm Lạc Nhiên, Lâm Lạc Nhiên cũng thích Tô Xán, nhưng loại thích này chỉ là thích cá tính của nhau, tính cách hai người họ có nhiều điểm tương đồng, chưa tới mức thích của nam nữ.
Nếu bạn bè bình thường, phát triển thành người yêu rất có thể. Nhưng Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên quá thân thiết, quá quen thuộc, quá tự nhiên nên khó có giây phút rung động thực sự, dù có hảo cảm chỉ là thoáng qua.
Cô từng trải qua hết cung bậc cảm xúc đó nên biết rất rõ, ngượng ngùng, hồi hộp, chờ mong, sợ hãi, tò mò, ngọt ngào, kích động … nên cô biết tùy là nửa bước, nhưng không khác gì sông Ngân hà ngăn cách Ngưu Lang và Chức Nữ, bọn họ chỉ có khả năng dừng ở quan hệ thân thiết vi diệu này thôi.
Vả lại đó cũng là một thủ đoạn nho nhỏ của Đường Vũ, sức kháng cử của con trai ở mặt này tương đối yếu, có người bạn vi diệu như Lâm Lạc Nhiên, vừa có thể ngăn Tô Xán chú ý tới cô gái khác, Lâm Lạc Nhiên cũng có thể khiến các cô gái khác chùn chân.
Minh chứng rõ ràng nhất là hôm nay Trình Thông Thông vừa xuất hiện chút khác thường, thân thiết đột ngột với Tô Xán, hiện giờ chẳng phải đang ngồi im thít uống bia sao.
Vì lẽ đó Đường Vũ ngầm chấp nhận mối quan hệ này của Tô Xán, không ai dạy cô cả, con gái đều có thiên phú tự nhiên ở mặt này, hơn nữa, cô còn là con gái của Mục Tuyền.
Lâm Lạc Nhiên cầm chai bia lên, không rót mà tu nguyên chai, từ nhỏ lêu lổng với Lâm Trứu Vũ và Vương Uy Uy, tửu lượng của cô nàng không những cao, cách uống bia chẳng giống đứa con gái:
- Thôi, không đấu khẩu với cậu nữa, tôi ở lại đây ba ngày mới về trường, nên hôm nay không theo xe bus của trường trở về.
- Ba ngày, vậy bạn ở đâu?
Tô Xán hỏi:
- Đúng, đây là vấn đề, ở đâu bây giờ? Khoác ba lô ra ngã tư đường tùy tiện kiếm một chỗ mà ngủ chứ sao, ngốc, thế mà cũng hỏi, trường các cậu có nhà khách, kiếm một phòng là xong. Ở phương diện này không cần cậu lo, tôi không phải chỉ có cậu là bạn.
Lâm Lạc Nhiên cong cớn lườm Tô Xán một cái.
Tô Xán hết nói nổi luôn, tinh cách Lâm Lạc Nhiên là thế, làm người ta cứng họng, nếu không có chút đạo hạnh thì không chịu nổi sự điêu ngoa đó.
- Còn nữa, trong ba ngày này tôi bận đi chơi với bạn bè, không rảnh tìm mọi người đâu, ai làm việc nấy.
Kết thúc buổi liên hoan nho nhỏ, Tiêu Húc bị chuốc say bí tỷ, Lý Hàn cõng hắn về phòng, ném hắn lên giường mới nói:
- Cô nàng tên Lâm Lạc Nhiên kia đúng là cá tính, làm sao lão đại quen được thế?
- Trước kia là bạn cao trung.
Tô Xán trả lời, mặc dù Lâm Lạc Nhiên không cần an bài hộ, nhưng vẫn theo kiến nghị của Tô Xán chọn một căn phòng thuê trong trường, chủ nhà là một bà già, phòng sạch sẽ, có phòng tắm, có nước nóng, TV, đầu vcd đầy đủ.
- Sao mình không có bạn cao trung như thế nhỉ?
Lý Hàn chép miệng tiếc nuối, chả biết nghĩ gì lại nói:
- Có điều lão đại này, cô nàng đó hoang dại lắm, không giữ nổi đâu, nghe cách nói chuyện của cô ấy là biết, quen biết rộng, nhân mạch nhiều, đi tới đâu chẳng là bảo bối. Thế nên lão đại, đừng có ăn trong bát chòi ngoài mâm, đại tẩu tương đối truyền thống, nhất định một lòng, có bạn gái như vậy đủ khiến người ta oán giận rồi.
- Cậu uống nhiều quá rồi phải không?
Tô Xán trừng mắt đá hắn một cái:
- Tôi và cô ấy là quan hệ bạn bè thuần khiết, mau xéo đi tắm, đừng có say rượu nói quàng nữa.
Lý Hàn cười ha hả rồi đi tắm, Trương Tiểu Kiều không bình luận gì.
Tô Xán nằm xuống giường, gửi tin nhắn.
Cho Đường Vũ là " Vừa mới nằm xuống giường, bạn đã ngủ chưa?
Cho Lâm Lạc Nhiên là :" Ở đó có quen không?
Đường Vũ trả lời rất nhanh :" Vừa lên giường, đang trò chuyện với các bạn trong phòng." Trong phòng bọn họ đang tíu tít thảo luận về Lâm Lạc Nhiên, Trình Thông Thông hôm nay rất khó ở, khó khăn lắm mới cân bằng được tâm lý trước Đường Vũ, dù sao hai bọn họ là loại người khác nhau, Trình Thông Thông tự bảo mình không cần so sánh nữa, hôm nay lại xuất hiện một Lâm Lạc Nhiên, không chỉ được đám nam sinh trong trường tung hô là "tài nữ", mà xem ra rất giống mình, quan hệ giao tế cực tốt, tính cách hướng ngoại sôi nổi.
Vóc dáng cũng không chỗ nào để bới móc được.
Càng làm cô tức không chỗ phát tiết là hôm nay tính xẻo Tô Xán một chập để trả thù, kết quả vì đề nghị của Lâm Lạc Nhiên lại chọn quán sinh viên, cả ăn cả uống có 200 đồng, nhìn bộ dạng không đau không ngứa của Tô Xán, Trình Thông Thông thấy mình lỗ lớn.
Tô Xán đợi rất lâu mới có tin nhắn của Lâm Lạc Nhiên gửi trả :" Xin đó, nhiều người hỏi câu này lắm rồi, không biết hỏi cái gì có dinh dưỡng hơn à?"
Cô nàng này lên đại học, tính khí đại tiểu thư càng nặng, thật khó hầu hạ, Tô Xán thấy giận không được mà không giận cũng không được, nên nhắn tin lại ngắn gọn "ngủ ngon."
"Ừ" Lâm Lạc Nhiên đáp lại còn ngắn hơn.
Trong ba ngày sau đó, Đường Vũ có hỏi tới Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán thấy Lâm Lạc Nhiên đã nói thế rồi, cô ấy có mối quan hệ riêng, vậy thì đừng làm phiền.
Vả lại lúc này mình gọi điện tới, không chừng cô nàng đang nhử anh chàng đẹp trai nào đó, mình phá đám có khi bị phát tiết một hồi, thôi cứ như cô ấy nói, ai lo chuyện người ấy là tốt nhất.
Ba ngày sau, Tô Xán đang học tiết thứ hai buổi sáng thì di động cất trong túi rung lên, có tin nhắn.
" Tô Xán, ba ngày qua cậu chết dấm chết dúi ở đâu? Tôi ở đây buồn thối ruột ba ngày, cậu không dẫn tôi đi thăm trường, không gửi tin hỏi han, không giới thiệu bạn bè, không mời ăn kem, đây là hành vi đáng hổ thẹn. Tôi thương tâm rồi, đi đây."
Trở giọng, ngang ngược, rất phù hợp phong cách nhất quán của cô nàng.
Nhưng không tin một lời nào trong đó trừ hai chữ “đi đây” cuối cùng, tiếp tục ngồi nghe giảng, có điều Tô Xán không tập trung được, cảm giác khó nói lên lời, giống như có một viên sỏi nhỏ ở trong giày, không đau, nhưng cộm cộm khó chịu, muốn lờ nó đi không được, muốn tìm nó không ra.
Xoay trái, xoay phải, ngọ nguậy, cái tin nhắn của Lâm Lạc Nhiên như máy chiếu hiện ra trước mặt.
Nha đầu chết tiệt! Tô Xán lẩm bẩm rồi trốn tiết.
Căn nhà Lâm Lạc Nhiên thuê ở trong học viện ngoại văn, nơi này có nhiều du học sinh học, nên điều kiện nhà trọ rất tốt.
Tô Xán đứng dựa lưng trước cổng học viện ngoại văn, định gửi tin nhắn cho Lâm Lạc Nhiên thì một đám nam nữ tựa hồ vừa mới tham gia một hoạt động party trở về, đầu đội mũ chóp nhọn, tay ô nhỏ, trên quần áo dính giấy bóng kính đủ màu, cười nói rôm rả.
Trong đó còn có mấy du học sinh tóc vàng mắt xanh, có cả Lâm Lạc Nhiên đang tíu tít nói chuyện.
Đầu đội cái mũ tai chuột Mickey, mặc váy liền thân màu đỏ, quần tất màu đen rất gợi cảm, đứng trong vòng vây của đám con trai phương Tây cao lớn tóc vàng nói chuyện với rất sôi nổi, trông chả giống cô đơn như trong tin nhắn nói.
Nhìn cảnh này, Tô Xán thấy mình lo lắng dư thừa rồi, người ta căn bản chỉ trêu đùa mình, tự nhiên mình thành thằng ngốc đứng bơ vơ chỗ này, ở lại cũng không phải, đi cũng không được.
So với nhóm người ta, Tô Xán một mình đợi người ở đây có vẻ đột ngột. Có điều y cũng thích ứng khá nhanh, không nói gì là được.