Trương Tiểu Kiều biết đám Tô Xán không thích mấy chỗ thế này, còn chẳng bằng bốn bọn họ mỗi người một chai bia, một đĩa đậu phộng, ngồi tán gẫu, ai thích nói thì nói, không thích cứ ôm chai bìa nghĩ tâm sự của mình, thoải mái, chân thật.
Tô Xán đi vào nhà vệ sinh xả hơi men trong người, nhưng không thải ra được bao nhiêu, nghe thấy bên ngoài có người dùng tiếng Anh nói chuyện không rõ ràng lắm.
- Nhìn trúng ai rồi? Ai, à, ghế sô pha thứ ba ... Thích chỗ nào của cô ấy? Đôi chân dài phải không?
- Cô gái mặc cái váy đỏ hấp dẫn tôi hơn, mông lớn, xương hông rộng, hiếm thấy với cô gái ở đây, tôi có thể mời cô ta đi uống cà phê vào ngày mai, gọi thêm cả Daniel và Clark. Còn cậu, vẫn nhắm vào cô bé họ Lâm đó hả, cô nàng đó rất hoang dã, nhưng có vẻ không dễ chinh phục, có điều không phải không có cơ hội, lần trước cùng cô ta tham dự party rất nhiệt tình, tửu lượng tốt, hiểu không ...
Mẹ nó, đám công nhiên bàn cách tấn công Lâm Lạc Nhiên bên tai mình, Tô Xán nổi giận, kéo cửa ra.
Có ba người, một tên tóc vàng, còn lại có vẻ là du học sinh Hàn Nhật, thấy y còn cười thiện ý.
- Mời các người tự trọng cho.
Tô Xán nói một câu, đi thẳng ra ngoài:
Mấy người kia ngớ ra, tên tóc vàng nhún vai, hai du học sinh Nhật, Hàn thì thầm gì đó.
Tô Xán ngồi trở lại ghế sô pha, mấy cái tụ hội tạp nham thế này thường có kẻ mang động cơ không thuần khiết, vốn ban đầu cứ nghĩ là bạn cùng lớp cao trung của Trương Tiểu Kiều thôi, những buổi tụ hội như thế thì thuần túy hơn một chút.
Nha đầu Lâm Lạc Nhiên đó ham vui, đâu cũng thấy mặt, nhưng mà nói thì chắc chắn không ăn thua gì, thật là bực mình.
Ánh mắt Lâm Lạc Nhiên liếc qua Tô Xán, thấy y cố ý không thèm để ý tới mình, đuôi mày hơi nhướng lên, ánh mắt hiện ra chút thỏa mãn, tiếp tục quay sang cười lớn với người bên cạnh.
Mặc dù xác định rõ mối quan hệ hai người, nhưng kiểm nghiệm một chút địa vị của mình trong lòng Tô Xán cũng thú vị lắm, cô cũng đã nhận ra một mặt hẹp hòi của Tô Xán.
Ba người kia quay trở lại rồi, chỉ nhìn Tô Xán một cái, coi như không có chuyện gì xảy ra. Mấy du học sinh Mỹ, Canada rất nổi bật, cởi mở, giỏi ăn nói, có mấy sinh viên tới luyện tập khẩu ngữ, nhưng nhìn thái độ thì rất ngứa mắt, cố ý nói thật lời, điệu bộ khoa trương như kiểu quen được người nước ngoài là tự hào lắm vậy.
Mấy du học sinh đều không phải đơn giản, ngoài tiếng Anh thì tiếng Trung rất thuần thục, nói được cả điển cố, tục ngữ, am hiểu cả tình hình chính trị đương thời, thi thoảng thêm vào vài câu bình luận hóm hỉnh hoặc động tác pha trò, khiến đám con gái bu bên cạnh, che miệng cười, giả vờ thục nữ, nhưng động tác cơ thể rõ ràng muốn được mấy du học sinh kia chú ý tới mình.
Lúc nãy mình còn nói mấy người kia tự trọng, nhưng nhìn lại ai bảo con gái bên mình thiếu tự trọng trước? Trách người ta thế nào được? Các trường Đh ở Thượng Hải có rất nhiều du học sinh, các cô gái cũng càng muốn có bạn trai nước ngoài hơn trong nước, tư tưởng sính ngoại trong nước còn rất nặng.
Nếu chẳng phải nha đầu kia vẫn đang tíu tít nói chuyện, Tô Xán thực sự muốn kéo đám Lý Hàn về luôn cho xong, ở lại chỉ thêm ngứa mắt.
Một cô nữ sinh ĐH Đồng Tế khó khăn lắm mới có cơ hội gây được chú ý, dùng tiếng Anh nói:
- Các bạn ở Trung Quốc có quen không, hi vọng các bạn cảm nhận được sự hữu hảo của người Trung Quốc. Đất nước chúng tôi có lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú, văn hóa lâu đời, rất nhiều thứ cho các bạn tìm hiểu, thế nào các bạn cũng tìm được thứ hợp sở thích của bản t hân.
Cô gái này chỉ muốn khoe tiếng Anh của mình thôi, một du học sinh Nhật nhếch mép cười rất coi thường:
- Trung Quốc đúng là có nhiều tài nguyên, song lại không biết vận dụng, họ tự hào gì chứ, vì phung phí tài nguyên à?
Hắn nói câu này bằng tiếng Nhật với người bạn của mình, không ngờ một chàng trai nãy giờ đang khó chịu vì cô gái mình chú ý lại nhiệt tình với người nước ngoài, hắn biết tiếng Nhật, liền nói lại bằng tiếng Trung:
- Cậu nói chúng tôi không biết vận dụng tài nguyên, phung phí là thế nào?
Cái nhóm đang náo nhiệt đó trùng hẳn xuống, mấy người thấy người kia dùng tiếng Nhật nói gì đó với bạn sau đó cả hai cười đùa, không ngờ là đánh giá sau lưng bọn họ.
Tên du học sinh Nhật vừa nhận xét là Tamasuke, đặt cốc bia xuống, phong thái bác học nói:
- Xin lỗi, tôi chỉ đánh giá dựa trên thực tế, không có ý gì, nếu cậu hỏi vậy tôi giải thích rõ ràng. Trước tiên nói người Trung Quốc đau lòng nhất là bóng đá, vì sao, vì không thoát ra được Châu Á, nói tới bóng đại biểu bóng đá Châu Á, người ta nói tới Nhật Hàn chứ không phải Trung Quốc? Các bạn có thiếu nguồn nhân lực không, không hề thiếu, kỹ thuật không thiếu, tiền càng không thiếu, nhưng các bạn thiếu tinh thần trách nhiệm. Tôi từng vì tìm hiểu nguyên nhân này mà tới cung thiếu niên mấy tháng, tôi ngạc nhiên phát hiện, kỹ thuật đá bóng của các bạn rất tốt, có thể nói là tuyệt vời, song tôi lại suy nghĩ, vì sao Trung Quốc chưa bao giờ được tham dự World Cup?
Đây là chủ đề bất ngờ không ai chuẩn bị trước, cảm thấy không phục, nhất thời không tìm được lý do thật thuyết phục để phản bác, nên đành im lặng nghe hắn nói tiếp.
- Điều này cần nhìn xa ra một chút, tôi nghe nói ở Trung Quốc tham gia thi đấu Olympic có thể tiến cử vào các trường đại học cao đẳng. Điều này làm tôi kinh ngạc, vì tôi xem một bảng điều tra của Trung Quốc, những học sinh từng tham gia Olypic sau khi lên đại học đều phản cảm ở mức độ khác nhau, tiếp nữa là nhiều người sau khi tốt nghiệp không tới được đỉnh cao, từ thần đàn rơi xuống thành người bình thường. Đó là sự lãng phí.
Bị người nước ngoài chê bai thẳng thừng trước mặt, lọt vào tai ai cũng thấy chướng, nhưng đối phương nói rất đúng, rất thật.
Một nữ sinh nói:
- Tôi thừa nhận có điều ấy, giáo dục trường học ở Trung Quốc đã chú ý tới phương diện này, ở đâu cũng có sai lầm, chúng tôi cũng đi không ít đường vòng, song chúng tôi đang sửa đổi.
Lúc này mọi người chú ý hơn rồi, kể cả nhóm khác cũng im lặng nghe họ nói chuyện. Tô Xán chống cằm nghe, ít ra thì cũng thú vị hơn lúc nãy, xem người ngoài nghĩ gì về Trung Quốc.
- Nếu bạn nói tới giáo dục của các bạn, vậy tôi nhận xét về chủ đề này, đúng là các bạn đang thay đổi, Trung Quốc những năm qua đã bắt đầu chú trọng giáo dục, đầu tư tiền bạc nhân lực nhiều, hiện đại hóa cơ sở hạ tầng. Tôi nghe nói một số thành phố, trường học còn thành kiến trúc tiêu chí của thành phố, thật khó tưởng tượng, họ xây trường học hay là trung tâm thương mại? Người Mỹ có điều tra, những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, trang thiết bị trong trường đã đạt tới tiêu chuẩn hàng đầu của thế giới rồi, nhưng không trường nào lọt vào bảng xếp hạng 200 trường học thế giới. Vì sao? Quốc tế quy định, trường đại học top 200 phải có 800 luận văn FCA, nhưng giáo viên đại học các bạn bình quân một năm chẳng viết nổi một luận văn. Dù ở ĐH Thượng Hải chúng tôi, giáo viên hàng đầu một năm viết năm sáu cái là ghê gớm rồi.
Những học sinh này đều là bạn của Đỗ Đại Duy, hắn cười ha hả cắt ngang:
- Trời, tới đây để thả lỏng, còn nói đề tài học tập đau đầu làm gì. Mọi người nói chuyện khác đi.
Lý Hàn nóng máu định đi tới, song Trương Tiểu Kiều giữ hắn lại, tuy không vừa lòng song đây là tiệc của Đỗ Đại Duy, hắn là bạn không thể để bạn mình phá hỏng bữa tiệc, Lý Hàn nhiều lúc rất quá khích, chuyện đóng vai kẻ xấu để người khác làm tốt hơn.
Quả nhiên có người khác không chịu, nói lớn:
- Các người có tư cách gì mà lên mặt dạy đời, tưởng mình cao thượng lắm à? Đừng quên món nợ các người chưa trả hết đâu, đám xâm lược máu lạnh còn dám lớn lối, có tin tôi cho một đấm không?