Lý Lam liền giới thiệu cho Tô Xán biết:
- Đó là Chiêm Hóa chủ tịch An Lập Tín, là một trong số chuyên gia huy động vốn thị trường quốc tế sớm nhất của TQ, ở Mỹ có một công ty sản xuất linh kiện điện tử phụ trợ trên TTTK, An Lập Tín đầu tư chủ yếu vào hàng không, thông tấn, địa ốc. Là phú hào xếp top 20 của TQ, tài sản cá nhân chừng trên 2 tỷ, là bạn cũ của giám đốc Đường.
Lục Minh mặt đầy ngưỡng mộ, ngay Mục Giai Trúc thích làm ồn cũng chăm chú nhìn theo bước chân người trung niên này.
Chiêm Hóa cực kỳ nổi tiếng trong thương giới Thưởng Hải, đang ở tuổi 40 đỉnh cao thăng hoa của kinh nghiệm và trí tuệ, một số người trẻ tuổi trong thương giới đều nhìn Chiêm Hóa như nhìn minh tinh.
Ngay cả Tô Xán cũng bị hào quang của Chiêm Hóa cảm nhiễm, tính ra hai người cùng nghề, người ta là tiền bối, tài sản và danh tiếng hơn y không chỉ một cấp.
- Nam Chiêm Bắc Liễu, đó là câu nói ở thương giới Thượng Hải, thường nghe cha tôi nhiều lần nói tới ông ấy, rất là khâm phục, nói Chiêm Hóa trong giới tài chính Thượng Hải có thể nói là hồ ly và sói hoang, con mắt rất chuẩn, rất lợi hại, trong mấy lần quốc gia đả kích quỹ đầu tư phi pháp, ông ta đều biết giữ mình không tổn hại gì. Thị trường vốn nói thật ra là nơi thắng làm vua thua làm giặc, anh thành công thì là hợp pháp, người thành công được đều là cao thủ biết nắm chừng mực.
Lục Minh Tư tất nhiên được cha mình hun đúc, nói đâu vào đấy lắm.
Mục Giai Trúc mang tâm tình thiếu niên, đối với Chiêm Hoa không chú ý quá nhiều, nhiều lắm khi vào chăm chú nhìn một lúc thôi.
Ông Đường thân thiết đón Chiêm Hóa, chà tay cười:
- Giám đốc Chiêm gần đây chú ý cái gì, có hạng mục nào thích hợp cho chúng ta kiến nghị tham khảo một chút.
Chiêm Hóa khoát tay:
- Hạng mục thích hợp tôi đang chú ý hả, chính là Hậu Đường Tam Thiên Thành, hôm nay tôi chuyên môn tới đây kiếm một căn thích hợp với mình, tôi thấy ở khu vực này rất thoải mái.
Ông Đường cười lớn, đưa Chiêm Hoa tới một gian ngồi xuống, đi cùng toàn là bạn bè làm ăn hạch tâm của ông Đường, chừng năm sáu người. Nhìn Chiêm Hóa thái độ tùy ý, nhìn một cái có thể nhận ra địa vị trung tâm của ông ta.
Một nhân vật như Chiêm Hoa xuất hiện hỗ trợ bữa tiệc của ông Đường bản thân nó có thể chế tạo rất nhiều đề tài, nếu mua một căn nhà vô hình trung hạng mục này trong nghề nước lên theo thuyền.
Người ta tới một chuyến ăn uống trò chuyện rồi đi về, chả cần làm gì cũng giúp được ông Đường một việc lớn, còn Tô Xán thấy mình vắt óc suy nghĩ chạy đông chạy tây lo lắng suốt ngày chưa chắc được tích sự gì.
Nơi bọn họ ngồi nghiễm nhiên thành một thế giới khác, dễ dàng ngăn cách với người ngoài, ai thấy mình có tư cách, tất nhiên có thể vào tham dự, song đa phần biết mình, ai ở chỗ người nấy, thảo luận thứ thuộc tầng cấp của mình.
Chủ đề thảo luận của bọn họ chủ yếu là xu thế kinh tế hiện này, khéo léo thăm dò một số kênh đầu tư, nhưng Chiêm Hóa cười không nói. Những cự đầu top phú hào, ai chẳng hận không thể bổ đầu người ta ra xem có thứ gì bên trong, nhưng nếu dễ dàng bị người khác nhìn thấu được thì họ đã chẳng có địa vị như đang có.
Tô Xán chăm chú nhìn những nhân vật này, tay gõ gõ nhịp lên mặt bàn, không biết đang tính toán cái gì.
Mục Giai Trúc chẳng có khái niệm gì với Nam Chiêm Bắc Liễu, cô không có hứng thú lắm phương diện này, nói cho cùng cô chỉ là một thiên kim được trong nhà nuông chiều mà thôi.
Nhân vật cần tới thì đã tới đủ cả rồi, chẳng có ai thu hút được cô, tất nhiên mấy cô gái khá xinh đẹp ăn mặc thời thượng không phải là đối tượng Mục Giai Trúc chú ý. Có điều Lục Minh đều cẩn thận tránh nhìn về phía mấy cô gái đó, hắn rất thông minh, biết lúc nào nên tỏ ra thản nhiên, lúc nào ngượng ngùng một chút sẽ tốt hơn.
Mục Giai Trúc nhìn một lượt, mắt lướt qua Tô Xán sau đó quay lại, nhìn kỹ y, hưng phấn nói:
- Anh Tô Xán, anh cũng không tệ đâu, vừa rồi em nói như thế mà anh không nổi giận, rất rộng lượng, khảo nghiệm kết thúc, anh miễn cưỡng qua ải rồi. Yên tâm, lúc đó trên bữa cơm em sẽ đứng về phía anh, không ai dám làm gì anh đâu. Bạn trai của chị Đường Vũ dù không đem tới cái gì bất ngờ, có điều cuộc sống vốn nên phẳng lặng yên bình, thế mới là sống, chị Đường Vũ đúng là người có trí tuệ lớn, phải người rộng lượng như anh mới chịu nổi chị ấy.
Tô Xán chỉ mỉm cười, mình rộng lượng? Chẳng qua tâm thái của y tốt, không dễ giận thôi, thử đụng điểm mấu chốt của y xem. Vả lại cô bé này miệng cứ anh rể ngọt sớt, làm sao Tô Xán giận cho được.
Được khen nhưng Tô Xán cũng không mừng, nha đầu này quá mồm mép, mặc dù không tới mức trở mặt như trở bàn tay, không chừng nói cho vui để mình yên tâm thôi, tuy gọi "anh Tô Xán" rõ ngọt, nhưng thái độ như nói với bạn, chẳng mấy tôn trọng là rõ.
Ít nhất không làm người ta ghét.
Có vài người quen ba người kia tới chào hỏi, lần nào Mục Giai Trúc cũng chủ động giới thiệu Tô Xán là "anh rể",
Một số người biết kết cấu gia đình Mục Giai Trúc, ánh mắt rõ ràng dò xét Tô Xán, một số là họ hàng xa của hai nhà Mục Đường, trong nhà từ hộ kinh doanh cá thể có tới cao tầng xí nghiệp đều có, song vì không quen biết Tô Xán, mà Mục Giai Trúc có tiền án ăn nói linh tinh, nên chỉ chào hỏi bình thường.
Bạn trai của cô gái sau này có thể gánh vác cả gia tộc, sao có thể tùy tiện được, cho dù là bạn trai thật thì thế nào, chỉ là loại bạn trai chơi đùa cho đỡ cô đơn tuổi trẻ thôi, mang về nhà là chuyện khác.
Mục Giai Trúc không ngồi yên được lâu, được mấy cô bạn kéo đi chơi.
Tô Xán thấy mình cũng tới lúc phải đi rồi, vào chào ông Đường, sau đó được Lý Lam chở về cổng trường, trước khi đi, Lý Lam còn nói:
- Thấy trong trường chán quá muốn ra ngoài hoạt động thì gọi điện cho anh nhé, anh cũng xem như nửa dân Thượng Hải rồi, yên tâm tới chỗ lành mạnh thôi ...
- Vâng.
Tô Xán cười, đoán lành mạnh ở đây không chỉ chơi từ A -Z thôi, chứ tới XY thì chắc có.
Lý Lam đi rồi, Tô Xán nghĩ tới bữa cơm không thể tránh khỏi kia, không biết là sự kiện gì, nhưng xem ra là có cả hai nhà Đường Mục, mình coi như là đơn thương độc mã tác chiến, có điều có Đường Vũ, chỉ cần Đường Vũ đứng ở bên phía mình là mình ở vào thế bất bại rồi.
Tô Xán về phòng liền bị đám Lý Hàn bức cung, có tin đồn mấy người bạn thấy Tô Xán thường có xe đưa xe đón ở bên ngoài.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng Tô Xá và Đường Vũ đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người, có điều nghe ngóng thì biết là không phải.
Sau một phen tra tấn, Tô Xán đành khai thật, ba người kia nghe nhà Đường Vũ có sản nghiệp lớn ở Thượng Hải, đều nói Tô Xán trúng số lớn, thế là lại xẻo của y một bữa cơm.
Buổi chiều nắng chiếu xiên xiên, bây giờ thời tiết đã mát mẻ, cho nên nắng chiều không còn nóng nực khó chịu nữa, âm ấm thoải mái, khiến người ta uể oải lười nhác chỉ muốn ngủ một giấc cho sướng thân.
Tô Xán rời giảng đường, vừa đi vừa vươn vai ngáp dài, tới dốc ở sân thể dục nhìn thấy Đường Vũ đứng trong ánh nắng.
Chiều nay có hai tiết thể dục, Đường Vũ mang theo đồ dùng của mình, đứng nơi đó, trên mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, quần thể dục màu đen, ở góc độ của Tô Xán có thể thoải mái ngắm eo thanh mảnh, đồi ngực mơn mởn sức sống thanh xuân, Tô Xán bấc giác chỉ mong ngày biệt thự hoàn thành thật nhanh.
- Đi nào, ăn cơm trước.
Tô Xán từ đằng sau lặng lẽ tiếp cận, sau đó cầm lấy túi đồ dùng của Đường Vũ, Đường Vũ giật mình, quay ngoắt lại mắt sắc lạnh, thấy là Tô Xán mới dịu xuống:
- Sợ chết người ta.
- Oa ... Ngọt ngào quá đấy, vị kia nhà Đường Vũ tới rồi.
Đám Nguyễn Tư Âu đi qua, có mấy cô gái khác cứ nhìn Tô Xán làm Đường Vũ hơi đỏ mặt.
Tô Xán cười vẫy tay với đám Nguyễn Tư Âu, thản nhiên nắm tay Đường Vũ đi tới nhà ăn.