Tô Xán về phòng 602, quả nhiên Lý Hàn, Tiêu Húc và Trương Tiểu Kiều đều đã tới đầy đủ, bên trong phòng thoang thoảng một mùi nước hoa xịt phòng thơm mát, không thể so được với thứ tinh dầu đắt tiền trong nhà Đường Vũ, song đủ xua đi cái mùi ẩm mốc mùa xuân, lại không quá khó chịu.
Tiêu Húc đẩy mắt kính nói:
- Lão đại luôn tới rất đúng lúc, mọi người vừa mới dọn dẹp vệ sinh phòng xong.
Lý Hàn cười ha hả:
- Lão Tam đùa đấy, cũng chẳng có gì nhiều, chỉ một loáng là đâu vào đấy mà.
Hắn là người chăm chỉ, không bao giờ ngại làm việc.
Trương Tiểu Kiều chỉ gật đầu, trông hắn không có thay đổi chút nào, ngàn năm một vẻ.
- Biết mọi người vất vả, đây là đền bù.
Tô Xán vừa giơ cái tùi lên, Lý Hàn đã xông tới cướp ngay lấy.
Dung Thành chẳng có thứ đặc sản gì đáng nói, mấy món ăn cay, nói ra áy náy, nếu bỏ gia vị cay đi thì chẳng khác món ăn nơi khác. Nếu nói tới hoa quả thì bình nguyên Dung Thành rất ít đất canh tác, cho nên vì nâng cao sản lượng rau quả hoa màu, dùng thuốc rút ngắn thời gian sinh trưởng, đa phần trông đẹp mắt nhưng ăn thì vô vị.
Đặc sản Tô Xán mang tới là nhờ Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương đem từ Hạ Hải lên cho, đặc sản thành phố lớn không bao giờ so với đặc sản ở thành phố nhỏ.
Trong bốn người bọn họ thì nhà Lý Hàn ở nông thôn, chả ham hố gì đặc sản, hắn đơn thuần là háu ăn. Trương Tiểu Kiểu thì rất hứng thú, rời giường lục lọi cùng Lý Hàn, mặc dù trong nhà ăn sung mặc sướng, nhưng loại công tử ca như hắn cá thịt quen rồi, thi thoảng thích món ăn lạ của địa phương nhỏ. Tiêu Húc tỏ ra thanh cao, nhưng đợi xem, lát nữa ăn không thua kém gì ai.
Giường đã được Lý Hàn chăm chỉ dọn xong, Tô Xán chỉ cần sắp xếp đồ đạc vào tủ rồi lấy chăn màn ra nữa là xong, đang dở tay thì Lâm Lạc Nhiên gọi điện tới:
- Nam nhân à, về trường chưa?
Tô Xán kẹp di động vào cổ:
- Vừa về tới nơi, còn đang xếp đồ.
- Cái thói đời gì thế này, chúng tôi đã đi học mấy ngày rồi mà cậu mới tới trường, vốn định cuối kỳ nghỉ về Dung Thành một chuyến, không may trong nhà lại có chuyện, thế là chẳng về được, sao, có thất vọng không, có nhớ tôi không?
Nha đầu điên nói chuyện càng ngày càng nguy hiểm, Tô Xán biết có ba tên bạn xấu đang giỏng tai lên nghe trộm, tuy không sợ đến tai Đường Vũ, nhưng mà ảnh hưởng tới danh tiếng, vội ra ngoài ban công, đóng cửa lại:
- Làm sao có thể không nhớ Lâm đại tiểu thư đáng yêu, thiện lương, tốt bụng ...
Tô Xán tuôn ra một tràng lời hay ý đẹp, ở đầu kia Lâm Lạc Nhiên chẳng thấy buồn nôn mà còn cười khanh khách:
- Được rồi, không đùa với cậu nữa, nói cho cậu một tin tức tốt đây, Đào Xương Bình nghi ngờ vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, hiện đang bị tổ điều tra tỉnh xuống tìm hiểu, cậu chú ý một chút tin tức ở Dung Thành.
Tô Xán hoàn toàn không ngạc nhiên có kết quả thế này, từ hồi bị cậu cả mắng là y biết Vương Bạc lập kế hoạch dụ Đào Xương Bình vào tròng từ rất lâu rồi, đây không phải sức mạnh của hai nhà Vương Lâm, mà là Đào Xương Bình không phải là đối thủ chính trị của một Vương Bạc ngày càng lợi hại thôi.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ hai ngày sau Tô Xán đã được tin Đào Xương Bình bị tổ điều tra bắt từ trong nhà, đồng thời trong thông báo công khai nói Đào Xương Bình lợi ụng chức vụ thu lợi bất chính, nhận khoản hối lộ lớn, bao gồm cả tiền mặt và hiện vật, sinh hoạt xa đọa, giao cho cơ quan tư pháp xử lý.
Tập đoàn Nam Ninh ở Giang tô là xí nghiệp gia tộc rất có thực lực ở Giang Tô, trong đó tất nhiên có người hai đời Đào gia phân tán ở các lĩnh vực bảo hộ, hiện giờ tuy Đào Tiềm nắm 35% cổ phần, còn thành viên gia tộc năm 55% cổ phần, đều là minh tinh trong thương giới khu tam giác Trường Giang.
Đào Xương Bình được coi là nhân vật đại biểu trong tây phái gia tộc, tùy quan điểm hai phái đông tây trong gia tộc có chia rẽ, nhưng dù người thương giới hay quan trường, đều dựa vào nguồn lực gia tộc để phát triển bản thân.
Bây giờ Đào Xương Bình ngã ngựa, có thể nói một cột trụ của tây phái đã mất, Đào gia mất đi một cánh tay bảo hộ, gia tộc không nổ tung mới lạ.
Trong con mắt người không đủ tầm cao hiểu hết chuyện, tất cả là bắt nguồn từ Đào Chử Hồng đập xe Tằng Toàn Minh, sau đó Tô Xán ra mặt đập xe trả thù, từ đó một loạt sự kiện xảy ra, như kế hoạch tây tiến gặp trở ngại, Đào Xương Bình ngã ngựa, thì Tô Xán là nhân vật mấu chốt. Vì thế nghe Lâm Lạc Nhiên nói lớp trẻ của Đào gia nhắc rất nhiều tới mình, Tô Xán không lạ, dù sao y sớm thành kẻ thù của Đào Chử Hồng rồi, hắn muốn làm gì tất nhiên phải dùng thế lực gia tộc, nên bất kỳ kẻ nào ở Đào gia cũng như nhau cả thôi, quan trọng là không muốn bị người khác dẫm đạp, chỉ có cách vươn lên, tự cường mới là thứ bảo vệ bản thân tốt nhất.
………
Lâm Lạc Nhiên từ phòng học tường trắng ngói đỏ đi xuống, hôm nay cô học viết văn tiếng Anh cao cấp do giáo sư Trương giảng dạy, đi cùng là mấy người bạn, trò chuyện sôi nổi.
Mặc dù đại học ngoại ngữ Thượng Hải được công nhận là mỹ nữ như mây, nhưng chẳng qua vì trong trường có nhiều nữ sinh, tỉ lệ nam nữ mất cân đối, đi tới đâu cũng có thể gặp nhiều nữ sinh, trong đó tất nhiên sẽ có những cô gái xinh đẹp, vì thế mà thanh danh hiển hách, lưu truyền khắp các trường học, tới đầu đường cuối phố.
- Văn học nước Anh đúng là khó hơn văn học Mỹ, riêng mấy tác phẩm văn học Ireland mà thầy Trương bố trí đọc trong kỳ nghỉ thôi mà đã đau cả đầu. Mà kỳ này thi không có giới hạn, nếu không đọc hết toàn bộ sách thì cứ đợi học lại cho xong, đúng là bi kịch. Thật hâm mộ Lạc Nhiên, nghe nói cậu biết 7 thứ tiếng, đọc tiếng Anh cũng như tiếng mẹ đẻ vậy, không thẹn là xuất thân con quan chức ngoại giao.
Một cô gái tên An Uyển vò đầu bứt tóc nói, đó là bạn cùng phòng với Lâm Lạc Nhiên ở ĐH Ngoại ngữ.
Lâm Lạc Nhiên phì cười, xua tay:
- Nếu như tính mình có thể nói câu " xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu" bằng 7 thứ tiếng, thì đúng, mình biết 7 thứ tiếng đấy.
Mấy cô gái bật cười, Lâm Lạc Nhiên trong thời gian ngắn trở thành một trong những cô gái nổi bật nhất trường không thể không nhắc tới khả năng ứng xử khéo léo, cùng với cá tính cường thế của cô.
- Chỉ có viết văn tiếng Anh đã coi là bi kịch, vậy bọn mình chuyên khoa tiếng Nhật thì làm sao đây? Lúc mới đầu thì lớp mình chật kín, kết quả cuối kỳ có trên 25 người bỏ rồi, một học tỷ năm thứ ba nói, tới năm thứ ba còn 1/2 là giỏi lắm, giờ mình hiểu ngay từ đầu thầy giáo nói phải kiên trì không ngừng là sao, tiếp tục gặm vậy, ai bảo mình muốn sang Nhật chứ. Lạc Nhiên, bạn học ngoại ngữ phụ là tiếng Đức, chẳng lẽ định sang Châu Âu à?
An Uyển tất nhiên biết nhiều tin tức hơn người khác, cười hì hì trêu:
- Hi hi vậy vị kia của Lâm đại tiểu thư ở ĐH Thượng Hải không phải cũng học tiếng Đức chứ?
Lâm Lạc Nhiên trừng mắt:
- Nếu các cậu còn nói linh tinh, hôm nay tìm người khác trả tiền trà sữa đi.
Mấy cô gái đang nói chuyện thì thấy đầu kia có một chiếc Accord đỗ lại, là một trong số chiếc xe sinh viên đăng ký dùng trong trường.
Người trên xe là Thi Duệ Cương của khoa tiếng Tây Ban Nha, người Triều Tiên, cha có xí nghiệp ở Hàn, đội trưởng đội bóng rổ khoa.
Lâm Lạc Nhiên quen hắn ở sân bóng rổ, nhưng không phải là chàng đội trưởng đội bóng rổ đẹp trai hút hồn cô tiểu thư xinh đẹp, mà là cô gái dẫn một đám nữ lưu manh tranh sân, hai bên thi đấu. Thi Duệ Cương là một trong số ít người có thể cướp bóng trong tay Lâm Lạc Nhiên, coi như "anh hùng trọng anh hùng" đi, học kỳ trước cũng có vài lần đấu với nhau, hoàn toàn chỉ coi là bạn chơi bóng, ai ngờ anh chàng này dùng đủ thủ đoạn đeo bám, hôm nay lại mò tới rồi.