Lạc Nam đảo mắt nhìn khắp toàn trường một vòng, đánh giá xem thử có bao nhiêu nhân vật lợi hại.
Kết quả khiến hắn chép miệng, trong mấy chục vị ngồi ở đây…nhóm người của hắn dường như yếu nhất.
Những vị khác đều là Chí Tôn hoặc ở trong nhóm có ít nhất một vị Chí Tôn, tuy rằng khí tức đã thu liễm đến cực hạn nhưng chính điều đó càng khiến bọn hắn trở nên huyền bí, khó lường.
Bởi là đều là Chí Tôn, những cường giả này cũng không có dấu hiệu e ngại bất kỳ người nào, ngoài vị sư phụ của tên Càn Quân…những nhân vật còn lại chẳng ai che giấu dung mạo.
Trong đó khiến Lạc Nam chú ý nhất là ba người.
Người thứ nhất là một hòa thượng trung niên đầu trọc, cổ đeo phật châu, tay cầm một bầu rượu lớn đang thoải mái ăn thịt, trong người sở hữu một loại Vĩnh Hằng Kim Thuộc Tính.
Người thứ hai là một vị mỹ phụ nhân đầu đội vương miệng, thân mặc hoàng bào, diện mục sắc sảo uy nghiêm, nhìn như nhất tôn nữ hoàng, từ trong cơ thể nàng có thể cảm nhận được một loại Vĩnh Hằng Lôi Thuộc Tính.
Người thứ ba là một nam hài đồng tuổi nhỏ chỉ khoảng bảy tuổi, cắt đầu ba giá, làn da trắng hồng còn hơn cả em bé, ánh mắt ngây thơ vô số tội, môi hồng chúm chím cực kỳ đáng yêu, nhưng ẩn sâu bên trong là một loại Vĩnh Hằng Ma Vật.
Bởi vì đây là ba kẻ khiến Lạc Nam cảm ứng được có sở hữu Vĩnh Hằng Thuộc Tính nên hắn mới chú ý đến đầu tiên.
Về phần những người khác cũng đều là nhân vật bất phàm, bất quá người ta đều là Chí Tôn…Lạc Nam không dám tự tiện thăm dò sâu cạn, mà dù có thăm dò cũng chưa chắc sẽ nhìn thấu được, nói không chừng sẽ đắc tội với đối phương thì lại thêm phiền toái.
Lúc này ngoài cửa lại có người nghênh ngang đi vào.
Vừa nhìn thấy đối phương, Lạc Nam và chúng nữ xém chút đứng lên rời đi, không muốn ở lại dù chỉ một chút.
“Móa, bà điên này cũng tham gia náo nhiệt?” Trong lòng hắn mắng chửi một tiếng.
Người vừa đi vào không phải ai xa lạ, chính là nữ nhân điên vừa bán hành cho Lạc Nam không lâu, sư phụ của Dạ Thanh Thu, trên mặt vẫn còn mang chiếc mặt nạ không giống ai đó.
Lạc Nam thậm chí hoài nghi nữ nhân này đến Tử Hải để tham gia giao lưu của Dị Nguyên Hội mới tiện đường dạy dỗ mình một bài học.
Mà trong lúc hắn chú ý đến nàng, sư phụ của Dạ Thanh Thu hiển nhiên cũng đã sớm phát hiện ra hắn, nhất thời có chút kinh ngạc:
“Tiểu tử này mệnh thật cứng nha, hồi phục nhanh như thế à?”
Phải biết rằng với thương thế lúc đó của hắn, nàng đánh giá hắn sẽ trọng thương bất tỉnh ít nhất mười năm, không ngờ lúc này lại đang sinh long hoạt hổ, còn mang theo một đám mỹ nữ dạo chơi, có mặt ở nơi xa hoa này, cũng không tệ lắm.
Bất quá hiện tại nàng không có hứng thú trêu đùa nữa, tiểu tử này tạm thời còn quá yếu, trêu hắn một lần đã mất cả hứng rồi, chờ hắn mạnh lên lại tìm đến giải trí sau vậy, lắc lư vòng eo uyển chuyển, ung dung tiến vào ghế ngồi.
Lạc Nam và chúng nữ thấy bà nương kia không muốn gây sự cũng âm thầm thở phào một hơi, giả vờ đôi bên chưa từng nhận thức, mắt không thấy tâm không phiền nhưng nào đâu biết dụng tâm hiểm ác trong lòng đối phương.
Không gian tĩnh lặng đến lạ, một đám cường giả tùy ý ngồi chẳng mở miệng nói câu nào, còn có âm thầm truyền âm với nhau hay không thì Lạc Nam không biết.
Chí Tôn có khí độ của Chí Tôn, mặc dù mấy nữ nhân của Lạc Nam đều là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng từ đầu đến cuối cũng không khiến bất kỳ vị nam Chí Tôn nào quá mức chú ý.
Hiển nhiên đạt đến độ cao của bọn hắn thì mỹ nhân đã sớm không thiếu, chẳng đến mức độ nảy sinh ham muốn chiếm hữu, tranh giành vì nữ sắc như đám thiên tài trẻ tuổi.
Chỉ là Lạc Nam tin rằng nếu mình để Lạc Tư Tình xuất hiện kết quả sẽ khác, chỉ cần là nam nhân chân chính…ngay cả Chí Tôn cũng khó lòng kháng cự trước sự diễm tuyệt thiên hạ, mê hoặc đất trời của nàng.
Nghĩ đến Lạc Tư Tình, Lạc Nam lại phát hiện con hàng Càn Quân thỉnh thoảng vẫn nhìn sang mình, hận ý điên cuồng trong mắt không chút che giấu.
Lạc Nam hướng hắn nở nụ cười, gật đầu ra vẻ chào hỏi.
Càn Quân hít sâu một hơi đè nén phẫn nộ, nhắm mắt khoanh tay đứng sau lưng sư phụ hắn, tạm thời không muốn vì Lạc Nam mà thất thố.
Lạc Nam là kẻ đã lấy đi tất cả của hắn, từ nữ nhân mà hắn cuồng si cho đến toàn bộ cơ nghiệp và tham vọng đột phá Chí Tôn.
Thù hận như thế này chính là không đội trời chung, Càn Quân hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống sạch máu của Lạc Nam.
Mà lúc này sau khi bàn tròn đã khá đông người nhưng vị trí của chiếc ghế nơi chủ vị còn bỏ trống…
Lạc Nam vừa mới thoáng chớp mắt, xém chút há hốc mồm.
Bởi vì ở nơi chủ vị đã ngồi đó một ông lão lưng còng, tóc dài trắng phủ xuống cả khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đục ngầu già nua.
“Thủ đoạn này…” Hắn âm thầm kinh hãi.
Vừa rồi chẳng có dấu hiệu của Không Gian gợn sóng, cũng chẳng có dấu hiệu Không Gian bị xé rách, lão già này xuất hiện bằng cách nào?
Chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngũi đó, đối phương đã thần không biết quỷ không hay hiện ra trước mặt mọi người, nếu lão già này muốn ám sát tất cả người ở đây, liệu được bao nhiêu người sống sót?
Không chỉ Lạc Nam khiếp sợ, mà ngay cả những Chí Tôn cũng là hiếm thấy biểu lộ ngưng trọng trên mặt.
Hiển nhiên dù là Chí Tôn, đại đa số vẫn chưa hiểu cách lão già giáng lâm mà đến.
Nam tử hòa thượng trọc đầu mở miệng cảm thán:
“Thực lực của Đại Trưởng Lão xem ra lại có tiến bộ a, thật khiến người khác phải than thở.”
Đối với lời ca tụng của một vị Chí Tôn, lão già chỉ mỉm cười ôn hòa, thong thả cất giọng khàn khàn:
“Hân hạnh được đón tiếp chư vị, mặc dù ở đây không ít người quen mặt nhưng cũng có những gương mặt mới, lão phu giới thiệu lại lần nữa.”
“Lão phu gọi Dị Bình, Đại Trưởng Lão của Dị Nguyên Hội.”
“Đến hẹn lại lên, cứ năm vạn năm trôi qua, Dị Nguyên Hội lại tổ chức giao lưu họp mặt một lần giữa những quý khách xem như một buổi tri ân, đa tạ đến các vị vì vẫn luôn ủng hộ Dị Nguyên Hội chúng ta.”
“Địa điểm mỗi lần tổ chức giao lưu họp mặt lại ở từng nơi khác nhau, năm vạn năm trước là ở Ngân Ngai Tuyết Nguyên, hiện tại là ở Tử Hải...chỉ tiếc có một số đạo hữu đã ngã xuống trong thời gian này, lại có một số bận rộn không thể đến được, thật tiếc a…”
Nghe đến đây đã có một vị Chí Tôn sau lưng đeo Đại Đao hảo sảng cười: “Năm vạn năm sau lại ở đâu đây?”
“Haha, chuyện này thì vẫn đang trong kế hoạch, Dị Nguyên Hội sẽ thông báo sau vậy.” Đại Trưởng Lão Dị Bình vuốt râu cười.
Lạc Nam và chúng nữ âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lần giao lưu trọng đại này lại vừa lúc diễn ra ở Tử Hải, nếu là tổ chức ở nơi khác…e rằng mình không có cơ hội mở mang tầm mắt rồi.
Mà càng là như vậy hắn lại càng cảm thấy mong chờ, nghe qua là biết những kẻ ở đây đều là đám lão quái vật đến từ khắp cửu thiên thập địa, vật phẩm của bọn hắn lấy ra đủ khiến tất cả điên cuồng.
“Trước khi vào chính sự, lão phu có chút quà nhỏ biếu các vị đã cất công đến đây.” Dị Bình đạm mạc cười, thong thả phất tay.
VÈO VÈO VÈO VÈO VÈO…
Từng hồ lô rượu trong óng tay áo của lão già bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Lạc Nam trừng mắt nhìn, phát hiện ở trên những hồ lô rượu này có điêu khắc tên của từng loại.
“Vấn Kiếm Tửu, Vấn Đao Tửu, Vấn Thương Tửu, Vấn Cung Tửu, Ngộ Đạo Tửu, Cuồng Sát Tửu, Loạn Chiến Tửu…đủ mọi loại.”
Đại Trưởng Lão Dị Bình nói: “Một khối Ngọc Bội tín vật được quyền chọn một bầu rượu, các vị cứ tự nhiên.”
“Haha, vậy lão họa thượng ta không khách khí.” Nam tử hòa thượng vui vẻ chụp lấy bầu Lĩnh Phật Tửu.
Vị mỹ phụ nhân cao quý như nữ hoàng cũng chọn cho mình bầu Loạn Chiến Tửu.
Tên hài đồng bảy tuổi thì nhanh nhẹn bắt lấy Nhập Ma Tửu.
Lạc Nam chú ý đến sư phụ của tên Càn Quân, thấy người thần bí này chọn Vấn Mâu Tửu.
Sư phụ của Dạ Thanh Thu thì lại chọn Vấn Đao Tửu, cũng không biết là cho nàng ta hay cho Dạ Thanh Thu.
Đến lượt Lạc Nam, sau một hồi suy nghĩ…hắn lại được Kim Nhi gợi ý lựa chọn một bầu Ngộ Đạo Tửu, đồng thời âm thầm tiếc nuối chúng nữ không được quyền lựa chọn, bởi hắn và các nàng chỉ có một khối Ngọc Bội tín vật mà thôi.
Bất quá không thể không nói sự hào phóng của Dị Nguyên Hội thật sự quá mức khủng bố rồi, một hơi đem vài chục bầu hảo tửu cao cấp như vậy đem tặng, thủ bút không phải người bình thường có thể so sánh được.
Đã từng phục dụng qua Vấn Kiếm Tửu, Lạc Nam biết mức độ quý giá của những bầu rượu này có bao nhiêu, đây là những thứ có thể cấp tốc gia tăng Vực, căn cơ và chiến lực a.
“Đa tạ Đại Trưởng Lão.”
Có quà sớm, ai nấy đều mặt mũi tươi cười hướng Dị Bình chắp tay.
Lạc Nam vừa cảm tạ, vừa đem Ngộ Đạo Tửu thu vào, chờ sau khi xong việc sẽ nghiên cứu tác dụng của nó.
Hắn khá thích phong cách của Dị Nguyên Hội này, thay vì cho tỳ nữ ra rót rượu chiêu đãi, vậy thì trực tiếp mang rượu quý cho khách nhân lựa chọn, tất cả đều hài lòng.
Huống hồ muốn rót rượu cho Chí Tôn thì không phải tỳ nữ nào cũng đủ tư cách, tối thiểu phải là nữ Thánh Hoàng, nữ Thánh Đế a.
Trong cơn cao hứng, Dị Bình rốt cuộc đi vào chính sự:
“Không làm mất thời gian quý báu của các vị, giao lưu bắt đầu…quy tắc như cũ, bắt đầu từ người đầu tiên ngồi bên tay phải của lão phu cho đến khi hết vòng.”
Lời vừa nói xong, tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về nơi đó.
Chỉ thấy ngồi ở ngay cạnh tay phải của Dị Bình là một bà lão diện mục âm trầm, sắc mặt như có người khác đang thiếu nợ bà ấy vậy, thân thể khô gầy chỉ có da bọc xương, nhìn giống xương cốt di động.
Lão phụ thong thả đứng lên, bàn tay nhăn nhúm nhẹ lật.
ẦM.
Không gian rung động, trước mặt đám đông liền xuất hiện một bộ thi thể quái vật to lớn, toàn thân đầy rẫy các vết thương, khuôn mặt như khủng long dữ tợn, chết cực kỳ thê thảm.
Ánh mắt toàn trường co rụt lại, đặc biệt là những Thể Tu hô hấp đã trở nên ồ ồ…
“Như các vị đã thấy, đây là thi thể của một con Bạo Không Thú lão bà ta may mắn giết được.” Lão phụ điềm tĩnh nói:
“Lão bà ta muốn trao đổi tài nguyên chuyên giành cho Cốt Tu, đẳng cấp không được dưới Chí Tôn.”
Lạc Nam và chúng nữ hai mắt nhìn nhau, âm thầm líu cả lưỡi.
Hắn từng may mắn được phục dụng một khối thịt Bạo Không Thú đổi được trong bảo khố của Tu La Giáo, biết loại tài nguyên luyện thể này đối với Thể Tu hấp dẫn đến mức nào.
Mặc dù cơ thể của hắn có điểm đặc biệt, sẽ sinh ra kháng tính đối với những tài nguyên đã từng sử dụng, nhưng bên cạnh hắn có không ít thê tử là Thể Tu, nếu có thể mang thi thể con Bạo Không Thú này về cho Chiêu Quân, Đại Kiều các nàng chế biến để chúng nữ ăn vào thì quá tốt.
Đáng nói ở chỗ thi thể con Bạo Không Thú này thật sự quá mức to lớn, chỉ nhỏ hơn thi thể Chân Long một chút, thậm chí đủ để bồi dưỡng nên một đội quân Thể Tu.
Chỉ tiếc yêu cầu trao đổi của bà lão cũng không đơn giản, tài nguyên Cốt Tu cấp Chí Tôn…Lạc Nam hoàn toàn không có nha.
Không nghĩ đến khai màng đã xuất hiện tài nguyên quý giá như vậy, quả xứng đáng là giao lưu hội cao cấp bậc nhất.
Toàn trường có phần im ắng, giá trị của một thi thể Bạo Không Thú là khó mà đo lường.
Sau thoáng chốc cân nhắc, có tiếng cười hảo sảng cất lên:
“Đã không ai xuất thủ, vậy hòa thượng ta mở bát vậy.”
Trung niên hòa thượng cũng đứng lên, chậm rãi lấy ra nhất kiện đồ vật.
Cả đám đưa mắt nhìn, chỉ thấy thứ trong tay ông ta là một đóa Hoa kỳ quái.
Kỳ quái ở chỗ đóa hoa này từ cánh hoa cho đến nhị hoa đều do những nhánh xương cốt kết tụ mà thành, nhìn qua không hề xinh đẹp lộng lẫy, trái lại khiến người khác có cảm giác rợn cả gai óc.
“Đây là...Tử Sinh Cốt Hoa!” Bà lão toàn thân chấn động, hứng thú bừng bừng.
Lạc Nam được dịp mở rộng tầm mắt, bên trong Nguyên Đan Bí Điển có ghi chép về Tử Sinh Cốt Hoa này.
Đây là tài nguyên cấp Chí Tôn đỉnh cấp của Cốt Tu, Tử Sinh Cốt Hoa chỉ được trời sinh ra ở môi trường âm u lạnh lẽo tràn ngập tử khí, nơi mà xương cốt của cường giả chất cao thành núi, lực lượng còn tồn đọng bên trong cốt sơn sau hàng triệu năm ngưng tụ mới hóa thành Tử Sinh Cốt Hoa mọc ở trên đỉnh cốt sơn.
Đã từng cho rằng Tử Sinh Cốt Hoa chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, hôm nay mới được may mắn diện kiến.
Đối mặt với Tử Sinh Cốt Hoa, bà lão hoàn toàn bị thuyết phục, chấp nhận giao dịch thi thể Bạo Không Thú.
Đã có thứ mình cần, bà lão hài lòng ngồi xuống.
Đến lượt người ngồi bên cạnh bà lão, tình cờ chính là vị tuyệt đại mỹ phụ nhân có phong thái của nữ hoàng chủ động đứng lên.
Lạc Nam nhịp tim đập nhanh, hy vọng nàng đem Vĩnh Hằng Lôi ra trao đổi.
Đáng tiếc đó chỉ là mong muốn của hắn, chỉ nghe mỹ phụ nhân hé ra đôi môi anh đào cao quý:
“Ở đây trẫm sở hữu phương pháp luyện chế Gia Tốc Tổ Phù, có thể đem tốc độ của chủ nhân gia tăng gấp nhiều lần, tin tưởng các vị đã biết.”
Đám đông lập tức ngồi thẳng lưng, phương diện tốc độ đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng đều cực kỳ quan trọng, Gia Tốc Tổ Phù không thể nghi ngờ chính là thứ mà ai cũng ưa thích.
“Phu quân, giao lưu hội này thật kinh khủng…” Chúng nữ nhịn không được truyền âm cho Lạc Nam.
Hắn cười khổ gật đầu, quả thật là như thế a, hắn rất tự tin vào tài sản của mình…nhưng ở giao lưu này mới biết mình vẫn còn nghèo lắm.
“Không biết Huyền Lôi Đế Tôn muốn đổi vật phẩm nào cho phương pháp luyện Gia Tốc Tổ Phù đây?” Đã có người nhịn không được hỏi.
Lạc Nam lúc này mới biết vị mỹ phụ nhân này có danh xưng Huyền Lôi Đế Tôn, cũng thật đặc biệt.
Huyền Lôi Đế Tôn điềm nhiên nói: “Vĩnh Hằng Lôi hoặc ba loại tài nguyên Lôi Hệ cấp độ Chí Tôn.”
“Móa.” Lạc Nam thầm mắng một tiếng, nữ nhân này không những không đem Vĩnh Hằng Lôi của mình ra đổi, ngược lại còn muốn thu thêm.
Xem ra nàng ta cũng có khả năng sở hữu nhiều loại Vĩnh Hằng Lôi Thuộc Tính.
Hắn cảm thấy hy vọng của mình đang dần tắt…
Sợ rằng chỉ có thể trơ mắt nhìn các vật phẩm mình cần chạy vào túi người khác rồi…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
E chân thành cảm ơn
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2232: Giao lưu hội khủng bố
Chương 2232: Giao lưu hội khủng bố