*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1hưng sao trong bữa tiệc tối nay, hắn lại tích cực như thế chứ?
Chẳng lẽ hắn đã nóng nảy tới mức không chờ nổi sao?
“Sao giờ Lưu tổng mới tới thế, tôi đã chờ ông lâu lắm rồi?” Thấy Lưu Chấn tiến vào, Hoắc Mân lập tức tiến lên chào đón, thậm chí còn cố ý cầm lấy một ly rượu trên khay mà người phục vụ mới bưng đi ngang qua đưa tới.
“Hơi tắc đường nên tới chậm một chút.” Lưu Chấn cười nhận lấy ly rượu vang, nhưng mắt lại chẳng thèm nhìn Hoắc Hoành.
Roth liếc nhìn sang Hoắc Hoành ở bên cạnh, thấy anh vẫn thản nhiên, chẳng tỏ cảm xúc gì.
“Nào, để tôi giới thiệu với ngài một vài3vị cổ đông của công ty.” Hoắc Mân vừa cười vừa dẫn ông ta vào trong phòng riêng.
“Ngài Lưu làm sao thế? Chẳng phải là đối tác của anh sao?” Roth nhìn hai người kia đi vào phòng riêng rồi mới hỏi thầm Hoắc Hoành.
“Anh Cả thấy chân tôi không tiện nên giúp tôi thôi mà, anh không phải tỏ ra như thế đâu.”
Lời nói này quá mức rộng lượng, Roth nhìn anh, đột nhiên nói: “Tôi đây có phải là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã nóng nảy muốn chết rồi không?”
Phụt... Khi Nhiếp Nhiên nghe thấy Roth nói câu này thì vội vàng nhịn cười.
Vừa rồi cô không nghe nhầm đấy chứ? Anh ta lại tự ví mình như2thái giám ư?
Đàn ông đàn ang so gì không so lại đi so mình với thái giám, còn cam tâm tình nguyện như thế, đúng là lần đầu cô mới gặp.
Lúc này, cuối cùng Hoắc Hoành cũng chịu nhìn Roth, chậm rãi nở nụ cười, “Nếu anh cảm thấy đúng thế thì tôi không có ý kiến.”
“Anh rất bình tĩnh, tôi lại không bình tĩnh nổi, chẳng phải chính là hoàng đế không vội mà thái giám đã nóng nảy còn gì?”
Roth cố gắng nghĩ lại. Đúng thế, giáo viên tiếng Trung dạy thế mà, mình đâu có dùng nhầm đâu.
Nhưng sao Hoắc Hoành lại cười quái dị thế chứ?
Sau khi cảm nhận được nụ cười không có ý tốt của Hoắc Hoành,1Roth cảm thấy vẫn nên không đứng chung thì tốt hơn. Vì vậy, anh ta liền cầm ly rượu đi lẫn vào trong đám người, bắt đầu nói chuyện với người khác.
Nhưng mỗi lần anh ta nói hào hứng thì thỉnh thoảng sẽ lại phun ra vài câu thành ngữ, khiến cho không khí cuộc nói chuyện trở nên lúng túng. Hoắc Mân cố gắng lắm mới làm cho không khí trở nên náo nhiệt, ai ngờ Roth chỉ tùy tiện nói một câu thành ngữ đã có thể dập tắt.
Điều này làm Hoắc Mân không thể không nghi ngờ. Người này có phải là cố ý không vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 213: Bắt đầu trò hay. Nụ hôn ở vườn hoa (8)
Chương 213: Bắt đầu trò hay. Nụ hôn ở vườn hoa (8)