*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1��Anh làm gì vậy?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta đứng quay lưng về phía mình ở chỗ không xa hứng mưa, nhìn theo anh ta gọi.
Người này làm sao vậy, đang mưa to vậy đứng đó làm gì?
Lệ Xuyên Lâm đứng thẳng người trong mưa, giống như cái cây đứng ở đó, đáp lại, “Chờ cô thay quần áo.”
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, không ngờ người đàn ông này cũng rất quân tử đó, tốt hơn cái tên Hoắc Hoành kia không biết bao nhiêu lần!
Nếu cái tên Hoắc Hoành kia thấy cả người mình ướt sũng, chắc chắn sẽ không rời khỏi, ngược lại sẽ mặt dày mà ngồi trong xe, còn hờ hững nói một câu, tôi không nhìn!
“Không cần, đâu cần phiền phức như3vậy.”
Thật ra cho dù Lệ Xuyên Lâm ngồi trên xe cũng không sao, cô ngồi phía sau xe, chỉ cần Lệ Xuyên Lâm không quay đầu, về cơ bản không vấn đề gì.
Nhưng thấy Lệ Xuyên Lâm không để ý tới mình, vẫn đứng trong mưa, sau đó Nhiếp Nhiên bổ sung thêm câu: “Anh còn không lái xe đi, tới lúc đó thể nào cũng bị bảo vệ tuần tra phát hiện.”
Quả nhiên, bóng dáng Lệ Xuyên Lâm hơi động đậy trong mưa, thậm chí còn hơi xoay đầu lại.
“Mau lên đi!” Nhiếp Nhiên nhìn bộ dạng lưỡng lự của anh ta thì chỉ cảm thấy buồn cười.
Núi băng mà cũng có lúc lưỡng lự ngượng ngùng.
Lệ Xuyên Lâm nhìn cô ngồi trong xe, quần áo ướt2vẫn chưa thay ra. Tuy trong xe đã mở máy sưởi nhưng cái lạnh ngấm trên quần áo vẫn cứ ngưng đọng trên da trong thời gian dài.
Thế là anh ta lại quay người đi về phía xe.
Toàn thân anh ta ướt sũng ngồi trong xe, ánh mắt chính trực nhìn về phía trước, không dám nhìn ra chỗ khác, động tác tay nhanh gọn, chuyển xe, đạp phanh, sau khi uốn một vòng vô lăng liền lái xe thẳng ra khỏi bến cảng.
Nhiếp Nhiên ngồi đằng sau, cô vừa thay quần áo vừa hỏi Lệ Xuyên Lâm, “Anh nói xem chỗ hàng kia được mang đi như thế nào từ kho của Lưu Chấn, hơn nữa còn không bị các anh phát hiện?”
Lệ Xuyên Lâm vẫn nhìn1chằm chằm về phía trước, nói: “Tôi có xem qua camera giám sát ở các con đường, trừ những xe hàng này, không có xe đáng nghi nào khác.”
Nhiếp Nhiên chìm sâu vào suy nghĩ, động tác tay cũng chậm đi nhiều.
Trừ những xe hàng này, không có xe nào khả nghi ư?
Sao có thể như vậy!
Nhất định là có chỗ nào đó Lệ Xuyên Lâm không chú ý tới.
Không có xe đáng nghi… vậy có thể hiểu thành, có những xe nhìn có vẻ bình thường nhưng thực ra là ẩn chứa bí mật?
“Nói không chừng ở trong xe bọc thép và xe cấp cứu thì sao?” Nhiếp Nhiên lập tức nghiêng về phía trước hỏi.
Lệ Xuyên Lâm bị cô hỏi như vậy, ngay lập tức nghiêng1đầu, kết quả thấy cô mặc được nửa áo, một nửa eo thon vẫn còn lộ ra ngoài.
Đồng tử của anh ta co lại, chân đạp mạnh vào phanh xe.
Nhiếp Nhiên bị anh phanh xe gấp gáp suýt chút nữa thì bắn ra ngoài.
Cô lập tức phẫn nộ hỏi: “Anh có biết lái xe không vậy!”
Nét mặt cương nghị của Lệ Xuyên Lâm thoáng qua một tia khác thường không tự nhiên, anh ta lập tức quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo tử tế đi!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 252: Bắt cô để làm giao dịch (2)
Chương 252: Bắt cô để làm giao dịch (2)