TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 386: Thù trừng mắt cũng phải trả - Phát điện (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bọn họ không nổ súng với tôi, chỉ là cướp cò mà thôi.” Nhiếp Nhiên giải thích một cầu thay Lý Kiều

“Cướp cò cái gì mà cướp cò! Nếu không phải bọn họ chạy đến phòng cô, khẩu súng đó làm sao có thể cướp cò được!” Lớp phó Vương cau mày, “Đám người này không chỉ phạt thôi là đủ, nhất định phải xử thật nặng, đuổi ra khỏi đội dự bị mới được!” “Tôi có làm sao đâu, phạt một chút là được rồi.” Nhiếp Nhiên mỉm cười, sau đó nói sang chuyện khác: “Tôi đi lau bàn đây, sắp đến bữa sáng rồi, nếu không lau sẽ không kịp.” Nhiếp Nhiên xắn tay áo muốn đi đến nhà bếp phía sau, nhưng lại bị lớp phó Vương kéo lại.

“Chúng tôi đã lau sạch rồi, cô không cần đi, nhưng hôm nay cô với tôi cùng phát bữa sáng.” “Được, không có vấn đề gì.” Sau khi người của lớp cấp dưỡng phân phối công việc xong, đang tất bật chuẩn bị thì bỗng cửa bị đẩy ra, Dương Thụ vội vàng đi từ bên ngoài vào.

Sắc mặt khẩn trương của anh ta khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì thả lỏng hơn, “Cô có bị thương không?” “Tôi không sao, chỉ là súng cướp cò thôi.” Nhiếp Nhiên âm thầm lùi về sau một bước để tránh bàn tay đang muốn đặt lên vai cô.

Dương Thụ lạnh lùng nói: “Cướp cò? Cô lừa ai thể, bọn họ rõ ràng muốn nổ súng với cô!” Nhiếp Nhiên bình thản giải thích, “Thực sự chỉ là cướp cò, bọn họ không có lý do gì để giết tôi cả.” Dương Thụ tức giận nghiến răng, “Không có lý do? Không có lý do vậy bọn họ chạy đến phòng có làm gì? Chẳng lẽ để đấu giao hữu?” Không ngờ Nhiếp Nhiên lại gật đầu đồng ý, “Đúng thế, chính là đấu giao hữu.” “Cô!” Dương Thụ tức giận đến đau cả phổi.

Đêm hôm qua lúc anh ta biết tin chạy đến thì người đã bị dẫn đi, cuối cùng đành nằm trên giường trơ mắt chờ trời sáng.

Bây giờ anh ta muốn bênh vực Nhiếp Nhiên, vậy mà lại bị cô giả vờ ngớ ngẩn mà giúp đám người đó bằng cách nhẹ nhàng nói thành đầu giao hữu.

“Có phải cô sợ bọn họ là người của đội dự bị nên không dám nói thật? Tôi nói cho cô biết, tuyệt đối không cần sợ bọn họ, người của Quân khu 2 chúng ta cũng không phải dễ trêu đâu!” “Vâng vâng vâng, anh không dễ trêu, tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên thấy anh ta càng nói càng kích động bên an ủi vài câu qua loa, tiếp đó cô chỉ vào đồng hồ treo tường ở nhà ăn, “Không còn sớm nữa, sắp đến giờ cơm rồi, anh tranh thủ về đội đi.” Dương Thụ bị cô khuyên vài câu đơn giản xong lúc này mới tạm thời bình tĩnh lại một chút, nhưng trước khi đi anh ta vẫn không yên tâm dặn dò vài câu.

Vất vả lắm mới tiễn được Dương Thụ, kẻ hay suy nghĩ linh tinh như ông già đi, lúc này Nhiếp Nhiên mới bắt đầu làm việc.

Đúng bảy giờ, cửa phòng ăn cuối cùng cũng mở ra.

Đám binh sĩ vừa mới tập thể dục xong được sắp xếp tiến vào, kể cả đội dự bị.

Nhiếp Nhiên đứng trong phòng ăn, cúi đầu đưa cho từng binh sĩ những suất cháo và bánh bao.

Hết suất này đến suất khác.

Đọc truyện chữ Full