*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo đuổi?
Lần này Nghiêm Hoài Vũ hoàn toàn tức giận rồi
Lớp 6 bọn họ đi sau lớp 1 là đồ theo đuổi, vậy lớp 2 thì sao? Trước kia lớp 2 ngày nào cũng ở phía sau lớp 1 thì không thấy bị An Viễn Đạo nói là để theo đuổi! Anh ta còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy An Viễn Đạo quát lên, “Đội của các em ở phía sau, tại sao lại chạy lên trước!”
Kiều Duy thầm kéo giữ Nghiêm Hoài Vũ đang kích động, cướp lời trước: “Báo cáo giáo quân, vì thầy không nói là cả lớp phải chạy cùng nhau.” “Cái này còn cần tôi nói sao?” An Viễn Đạo tức giận trừng mắt, trách mắng, “Còn nữa, cả lớp 6 về cuối cùng, các cô cậu định đội sổ đến bao giờ!” Lớp 6 vốn dĩ là lớp kém, dĩ nhiên là phải đội sổ rồi, không đội sổ sao còn gọi là lớp 6! “Toàn thể lớp 6 bên phải quay, chạy tiếp một vòng cho tôi!” Mệnh lệnh của An Viễn Đạo vừa đưa ra, người của lớp 6 đã ngơ ngác nhìn nhau
D Không nghe nhầm chứ, chạy tiếp? Còn chạy tiếp thì chắc trời sẽ sáng thật mất! An Viễn Đạo nhìn bọn họ vẫn chưa thực hiện mệnh lệnh của mình, lông mày chau lại, gầm lên: “Còn chưa chạy? Vậy thì chạy hai vòng cho tôi!” Tiếng quát đinh tai nhức óc khiến tất cả mọi người giật nảy mình, lập tức quay người xuất phát về phía ngọn núi kia một lần nữa
“Chạy trước không được, chạy sau cũng không được, An Viễn Đạo rõ ràng là đang giày vò lớp 6 chúng ta mà!” Nghiêm Hoài Vũ chửi mát một câu
“Bỏ đi, lần này tập trung cùng chạy đi! Luyện tập thêm cũng rất tốt với cơ thể” Mã Tường ngốc nghếch cười he he, tự an ủi mình, kết quả bị mọi người khinh bỉ
Hai mươi người thở phì phò tiếp tục chạy dưới chân núi, vì năm vòng vừa nãy, đường núi đã được giẫm thành một con đường, chí ít lần này bọn họ sẽ không bị ngã vào hố tuyết nữa
Tiếng gió thổi ào ào trong núi, Nhiếp Nhiên không ngờ lần này lại bị An Viễn Đạo chơi xấu
Rõ ràng vừa nãy anh ta nói tới trước đi ngủ trước chứ không hề nói lớp nào tới trước lớp đó đi ngủ trước! Lại chơi chữ với cô đây! Nhiếp Nhiên sầm mặt tiếp tục chạy
Trên đường, ngoài tiếng bước chân nặng trịch thì chỉ còn lại tiếng thở phì phò của những người còn lại
Khó khăn lắm mới sắp chạy tới đỉnh núi và chuẩn bị chạy xuống, lại nghe thấy trong đội có giọng nữ vang lên, “Mệt quá, tôi không chạy được nữa..
bắp chân run lên rồi..
lớp trưởng, cậu đỡ tôi với...” Cổ Lâm nghĩ nếu không thể quay về cùng nhau thì chắc chắn lại bị giáo quan An dạy dỗ tiếp, vậy nên cô lập tức chạy tới phía sau đỡ bạn nữ kia dậy, “Nào, tôi đỡ cậu!”
“Cảm ơn lớp trưởng.” Giọng nữ nghe rất quen tai, hình như là người ban ngày ở dưới hố bùn nói quân ngũ không có nhân quyền
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn bọn họ
Cô gái đó dựa cả người vào người Cổ Lâm, không động đậy, hoàn toàn là Cổ Lâm cắn răng để kéo cô ta đi
Còn Cổ Lâm vẫn gắng gượng nói: “Không có gì, tôi là lớp trưởng, đây là..
việc tôi nên làm...”
Nhiếp Nhiên nhìn hai người bọn họ miễn cưỡng dịch chuyển từng chút một ở sau chót thì khẽ chau mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ quay đầu tiếp tục chạy về phía trước
Cuối cùng, sau ba mươi phút, tất cả người lớp 6 chạy xong hai vòng trở về sân tập luyện, trên trán người nào cũng đầy mồ hôi hột
An Viễn Đạo nhìn đồng hồ, “Mới chạy hai vòng mà các cô cậu đã tốn ba mươi phút, rõ ràng còn chậm hơn cả rùa! Lớp 6 các cô cậu định sáng tạo ra loài vật mới phải không? Tiếp tục chạy cho tôi! Không chạy được trong mười lăm phút thì đừng có quay về!” Từng tiếng gầm của anh ta vang lên, mọi người trong lớp 6 còn chưa kịp thở đã lại lảo đảo chạy về phía ngọn núi kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Chương 415: Bị tức hộc máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe (5)
Chương 415: Bị tức hộc máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe (5)