TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 47: Tiếp viên karaoke

Trương Vệ Đông rất hài lòng với biểu hiện của Tô Lăng trong buổi tiệc nho nhỏ buổi trưa, cảm thấy cô nàng này tuy ngực lớn tâm nhỏ nhưng cũng không phải hoàn toàn xấu, ít nhất biết giữ lời hứa, cũng có trình độ học thuật nhất định, vì vậy nên nghe vậy liền mỉm cười với nàng một cái rồi gật đầu nói: "Không có chuyện gì nữa, cô đi làm việc đi."

Tô Lăng Phỉ nghe vậy đứng dậy rời đi, nhưng mà nàng mới đi tới cửa liền nghe âm thanh của Triệu Minh Hoa truyền đến từ phía sau.

"Thầy Trương, có phải trước đây thầy thường đi mấy chỗ như vậy không, sao mới đến thành phố Ngô Châu đã biết trung tâm giải trí Chí Tôn rồi?"

Trương Vệ Đông không tiện nói Lý Lệ mời mình đi, nhưng mà sau này cũng phải dùng thẻ Vip, vì vậy liền dứt khoát nói: "Không phải như vậy, thực ra chỉ là có một người bạn làm việc trong trung tâm giải trí Chí Tôn thôi."

Những người như Triệu Minh Hoa và Đổng Vân Kiệt là những người đọc sách tới đầu hoa râm, lớn tuổi với lại tiếp xúc phụ nữ không những ít mà còn đa số đều là sinh viên khối khoa học tự nhiên đều giống như khủng long, nội tâm thực ra cũng rất nín nhịn, vì vậy cho nên vừa nghe Trương Vệ Đông nói có bạn làm trong chỗ kia, hai mắt nhất thời sáng quắc, đặc biệt là Triệu Minh Hoa, ngay cả trên mặt cũng trở nên lấp lánh hồi xuân.

"Thầy Trương, ta nghe nói những nàng tiếp viên karaoke trong trung tâm giải trí Chí Tôn rất hấp dẫn, có phải thật không vậy?" khuôn mặt Triệu Minh Hoa sỗ sàng hỏi.

Một bước chân của Tô Lăng Phỉ đã bước ra khỏi phòng làm việc, nghe vậy thì bước chân không kìm được mà ngừng lại.

Tuy rằng Trương Vệ Đông đã xem qua ngực mỹ nữ, còn cởi quần áo của mỹ nữ, nhưng thực sự trong xương tủy hắn thật sự là một thanh niên thuần khiết, vì vậy nên nghe xong không hiểu gì, hỏi: "Tiếp viên karaoke là cái gì?"

Dối trá, thực sự quá dối trá! Cô nãi nãi ta cũng biết tiếp viên karaoke là cái gì, ngươi là một người đàn ông mà không biết? Còn nói có bạn làm ở trung tâm giải trí Chí Tôn, lừa gạt ai vậy? Không chừng cũng có chấm mút rồi nữa kìa.

Triệu Minh Hoa và Đổng Vân Kiệt tất nhiên không tin Trương Vệ Đông không biết tiếp viên karaoke là sao, nghe vậy hơi ngẩn ra, mãi cho đến khi khóe mắt hơi liếc qua thoáng nhìn thấy Tô Lăng Phỉ còn đứng ở cửa, đang vểnh tai lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thầm vẫn là thầy Trương cảnh giác cao độ, hèn chi mới đến đã làm cho Tô đại mỹ nữ kính trọng hắn vài phần.

Nếu đã hiểu rốt cục có chuyện gì, thì tất nhiên Triệu Minh Hoa không thể xả thân hi sinh bản thân để tôn vinh sự thuần khiết của thầy Trương một chút, bèn cố ý ra vẻ như không nhìn thấy Tô Lăng Phỉ còn đứng ở cửa, nói: "Chuyện này thầy Trương cũng không biết sao, xem ra thầy thật là một người đàn ông tốt và trong sáng. Tiếp viên karaoke chính là mấy cô em uống rượu, tiếp khách, hát với khách, rót rượu cho khách, làm cho khách thoải mái, nhưng mà tiếp viên nữ không có nghĩa vụ tiếp khách trên giường, cái này thì khác so với mấy cô em gái làng chơi. Tất nhiên, khà khà, làm cái nghề tiếp viên này thì chắc chắn phải bị đàn ông sờ mó. Đúng rồi, ngoại trừ tiếp viên nữ còn có tiếp viên nam nữa kìa!"

"Hóa ra là như vậy, đây là lần đầu tiên ta nghe nói tới chuyện này." Trương Vệ Đông chợt hiểu ra nói, nghĩ thầm lần trước ở trong phòng Đao ca, hắn nhìn thấy mấy cô gái chắc là tiếp viên, nhưng mà ăn mặc hình như hơi hở hang, không bị đàn ông lợi dụng mới là lạ.

Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa đương nhiên không biết Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật, thấy dáng vẻ của hắn tỉnh ngộ ra giống như thật sự mới vừa biết được chuyện đó, liền âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía Trương Vệ Đông.

Cao, thật cao, trình độ diễn xuất của thầy Trương đoạt giải Oscar chắc chắn không thành vấn đề!

Đúng là dối trá tới cực điểm, đàn ông không có người nào tốt, Tô Lăng Phỉ đứng ngoài cửa nghe không vô nữa, nhanh chân rời đi.

"Tiểu Triệu, làm sao anh biết rõ ràng như vậy, có phải thường đi giải trí kiểu đó không?" Trương Vệ Đông hỏi tiếp.

Rõ ràng Triệu Minh Hoa lớn hơn Trương Vệ Đông hai tuổi, nhưng bị Trương Vệ Đông gọi là tiểu Triệu, không những không có chút cảm giác mất tự nhiên nào, mà ngược lại còn cảm thấy thân thiết, nghe vậy cười nói: "Được rồi thầy Trương, cô Tô đi xa rồi, thầy đừng giả bộ nữa chứ?"

"Giả vờ? Giả vờ gì chứ?" Trương Vệ Đông không hiểu nói.

"Hic, thầy Trương đúng là diễn y như thật! Nhưng mà đừng diễn quá mức như vậy, chuyện đó thầy tìm đại sinh viên nào đó trong sân trường mà hỏi, bọn họ chắc chắn giải thích cho thầy biết rõ ràng rành mạch, không chừng thầy cũng có đi rồi!" Triệu Minh Hoa trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông, không phản đối nói.

Triệu Minh Hoa nói vậy đúng là oan uổng cho Trương Vệ Đông, anh chàng này từ năm hai đại học thì đã không để ý đến chuyện bên ngoài, đừng nói chi là chuyện giải trí vui vẻ gì đó, vì vậy cho nên đừng nhìn thấy hắn bây giờ là một giáo viên đại học, nhưng về kiến thức về mặt này đúng là không bằng một học sinh. Nhưng mà cây cần vỏ, người cần mặt, đặc biệt là đàn ông càng muốn có mặt mũi, nếu Triệu Minh Hoa đã đem chuyện này thành chuyện mà người đàn ông thì phải biết, tất nhiên Trương Vệ Đông không muốn tỏ ra mình thiếu hiểu biết, vì vậy nên nghe vậy đành cười gượng hai tiếng, không có giải thích.

Vẻ mặt này của Trương Vệ Động hiện ra trong ánh mắt của hai người, càng chứng minh cho suy nghĩ trong đầu bọn hắn, tâm lĩnh thần hội nở nụ cười khà khà hai tiếng.

Trương Vệ Đông nhìn hai người có tâm địa đen tối trước mắt, trong đầu không còn gì để nói, nhưng cũng không thể giải thích, bèn bắt chước nhắm mắt làm ngơ như Tô Lăng Phỉ, tránh đi là hơn.

Tuy nhiên chưa chờ Trương Vệ Đông đứng dậy, hai người bọn họ, đặc biệt là Đổng tiến sĩ Đổng Vân Kiệt trước giờ vô cùng thành thật, nhẹ giọng thần bí nói: "Thầy Trương, nói thật cũng có một lần ta đi trung tâm giải trí Chí Tôn. Lần đó bạn học thời đại học của ta mời khách, bây giờ hắn đang làm cho một công ty nhỏ, lương bổng cũng không tệ lắm. Lần đó còn cố ý gọi vài em tiếp viên tiếp rượu, dáng vẻ mấy cô tiếp viên đó cũng rất xinh đẹp. Tuy nhiên ta lo lắng giữ thân phận, không dám chạm vào, giờ suy nghĩ lại cũng thấy hơi hối hận. Sau khi ca hát xong thì ta đi ngay, tuy nhiên người bạn học của ta thì cùng với bạn bè của hắn đi tới lầu ba. Khà khà, thầy Trương có bạn làm ở chỗ đó, chắc là từng đi tới lầu ba phải không, nơi đó thế nào? Nghe nói rất kích thích!|

Sau khi nói xong, gương mặt Đổng Vân Kiệt chờ mong nhìn Trương Vệ Đông, còn lè lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc. Triệu Minh Hoa cũng không khá hơn chút nào, hai mắt tỏa sáng, gương mặt sáng ngời bóng loáng.

Trương Vệ Đông nhìn hai tên có tà tâm mà không có tặc đảm trước mặt mình thể hiện ra dáng vẻ dại gái, giống như mình đã trở thành một mỹ nữ vậy, cả người liền nổi da gà, tức giận nói: "Hai người làm ơn đừng có nhìn chằm chằm ta như vậy được không, nếu như hai người thật sự muốn biết thì lần sau để bạn ta dẫn hai người lên xem một chút."

"Có được không?" vẻ mặt tiểu tử Triệu Minh Hoa vui mừng nói.

"Khà khà, ta chỉ hiếu kỳ, hiếu kỳ, nhìn thì khỏi!" Đổng Vân Kiệt rất dối trá nói, cho dù là ai nhìn vào mắt hắn cũng thấy khát khao trông ngóng được đi vào đó.

"Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì chúng ta triển khai làm việc thôi." Trương Vệ Đông nhìn hai tên gia hỏa trí thức sa đọa này, hết ý kiến phất tay nói.

Hai người bọn họ đang nói tới máu nóng sôi trào, máu dê sôi sục, không ngờ tự nhiên Trương Vệ Đông ra lệnh đuổi khách, tất nhiên trong lòng chưa hết thòm thèm, nhưng Trương Vệ Đông chính là lãnh đạo tổ đề tài, vì vậy không thể nào cầm lấy cổ của hắn ép hắn tiếp tục thảo luận nghiên cứu về cái đề tài này nữa, vì vậy cũng đành phiền phiền nhiễu nhiễu đứng lên.

Nhưng hai người rốt cục vẫn còn cảm thấy không cam lòng, lúc đứng lên, Triệu Minh Hoa thấp giọng hỏi: "Thầy Trương, thầy mới nói sẽ để bạn thầy dẫn chúng ta lên đó xem một chút cho biết, chắc là không cần tiền đúng không?"

Đọc truyện chữ Full