TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 52: Ẩn bệnh

Trong lòng vừa suy nghĩ Đàm Chính Minh vừa thả túi công văn xuống, nói: "Nếu như vậy để con đi rót chén trà."

Thấy Đàm Vĩnh Khiêm, người đàn ông trung niên này thật sự cầm chén đi rót trà cho mình, trong lòng Trương Vệ Đông tuy có chút mất tự nhiên, nhưng nhớ lại vừa nãy Bạch Dung nói mình với Đàm Chính Minh từng thắp nhang kết bái trước mặt Quan Công, lại nghĩ tới cảm giác thần thánh kia, cũng đành để ông ta đi rót. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Đàm Vĩnh Khiêm, trong lòng có chút phát rầu, thân là trưởng bối mình phải tặng lễ vật ra mắt, nhưng bây giờ trong túi ngoại trừ còn lại năm trăm năm mươi đồng còn thừa sau khi mua hoa quả, cũng không còn gì khác, chẳng lẽ cho gã ít tiền đi mua kẹo? ( =)) Hài không đỡ nổi - Nguyệt )

Nghĩ tới đây, ngay cả Trương Vệ Đông cũng cảm thấy mình rất hoang đường buồn cười. Nhưng mà nếu không lì xì, vậy thì có thể cho cái gì đây?

Trong lúc Trương Vệ Đông âm thầm rầu rĩ, Đàm Vĩnh Khiêm cũng đã châm xong trà bưng đến trước mặt.

Lúc này Trương Vệ Đông mới bắt đầu chân chính quan sát tỉ mỉ Đàm Vĩnh Khiêm, nghĩ thầm Đàm Vĩnh Khiêm này không chỉ có tướng mạo giống như lão ca, ngay cả thể chất cũng giống lão ca, ngũ hành mộc thuộc tính lớn nhất, là một người luyện võ, nhưng mà hơi ít cương dương khí.

Không đúng, người luyện võ dương khí đầy đủ, chân khí trong cơ thể Đàm Vĩnh Khiêm tuy cực kỳ yếu ớt, nhưng hiển nhiên cũng luyện qua võ thuật, làm sao mà dương khí ngược lại còn không bằng một người thường?

Trong lòng nghĩ như vậy, hai mắt Trương Vệ Đông không khỏi thay đổi, trở nên đặc biệt sáng sủa. Đàm Chính Minh và Bạch Dung thì không cảm giác được, còn Đàm Vĩnh Khiêm đang đối mặt với Trương Vệ Đông thì sợ hết hồn, nghĩ thầm người thanh niên này đôi mắt sao lại sáng như vậy, ánh mắt sao lại sắc bén như vậy, chẳng lẽ thật sự là một cao thủ võ lâm, hình như cũng hơi trẻ một chút nha.

"Mời Trương thúc uống trà." Đàm Vĩnh Khiêm đè xuống ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng, lòng không cam tình không nguyên hơi khom người dâng lên chén trà.

Vào lúc này bởi vì trong lòng Trương Vệ Đông còn đang suy nghĩ nên cũng không cảm thấy có gì không tự nhiên, tiện tay tiếp nhận chén trà, gật đầu một cái nói: "Ân, Vĩnh Khiêm khách khí."

Đừng xem tiểu tử này còn trẻ, cũng kiêu căng quá đi, thấy Trương Vệ Đông một bộ đương nhiên, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió, trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm âm thầm bất mãn, thành phố Ngô Châu bây giờ ngoại trừ cha mẹ ông ta, cho dù bí thư thị ủy, thị trưởng hiện tại cũng không gánh nổi sự cung kinh bưng trà rót nước của gã. Nhưng mà Đàm Chính Minh an vị ngồi một bên nhìn chằm chằm, trong lòng Đàm Vĩnh Khiêm coi như có nhiều bất mãn hơn nữa, cũng chỉ có thể đè xuống. Hết cách rồi, từ nhỏ giao giáo nghiêm ngặt, mà gã thì xưa nay luôn kính nể cha mình, cho gả ăn gan trời đi nữa, thì cái bất mãn này cũng chỉ có thể nén chặt trong lòng.

Trương Vệ Đông nhấp ngụm trà, sau đó tiện tay đặt chén trà lên khay trà, vừa chỉ chỉ vào Đàm Vĩnh Khiêm đang định tìm cớ rời đi, nói: "Vĩnh Khiêm cháu ngồi xuống, thúc có mấy lời hỏi cháu."

Vãi nồi, tiểu tử này thật sự tưởng mình trở thành thân thúc thúc của ta rồi! Đàm Vĩnh Khiêm cho dù hàm dưỡng tốt, lúc này trong lòng cũng không nhịn được bạo phát một lời thô tục. Nhưng ở trước mặt phụ thân, lời này lại không thể nói ra khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là cố ý giơ tay nhìn đồng hồ một chút, lại hơi nhíu mày. Nghĩ thầm, tiểu tử này nếu như là một người thông minh, thì nên biết rằng mình cũng không muốn thâm giao với hắn. ( Các bạn muốn xem truyện được cập nhật nhanh nhất hãy vào Tàng Thư Viện theo link này nhé: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=102700 Đây là nơi mình đăng các chương truyện mình dịch mới nhất. Cảm ơn các bạn.)

Đáng tiếc không ai hiểu con hơn cha, Đàm Chính Minh vừa nhìn thấy con mình vừa giơ tay xem đồng hồ vừa cau mày, làm sao còn không biết trong lòng gã kỳ thực đang xem thường thúc thúc Trương Vệ Đông còn non nớt, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, lườm gã một cái nói: "Nhìn cái gì vậy? Không nghe thúc thúc con bảo con ngồi xuống sao?"

Đàm Vĩnh Khiêm nghe vậy không thể làm gì khác hơn là một bụng phiền muộn ngồi xuống.

Đương nhiên Trương Vệ Đông có thể thấy Đàm Vĩnh Khiêm miễn cưỡng, tuy nhiên ngược lại hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của gã lúc nãy. Dù là ai đã được bốn mươi tuổi, lại đột nhiên bị ép gọi một thanh niên hai mươi tuổi là thúc thúc, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu. Đàm Vĩnh Khiêm thân là quan lớn của thành phố, có thể gọi Trương Vệ Đông là thúc thúc, lại còn bưng trà rót nước, kỳ thực đã là rất đáng quý khó tìm, đổi thành một đứa con hơi không hiếu thuận, sợ rằng sẽ miệng mắng lão già hồ đồ sau đó hất tay bỏ đi rồi.

Vì vậy nên sau khi thấy Đàm Vĩnh Khiêm ngồi xuống, Trương Vệ Đông vẫn có hảo tâm hảo ý dò hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, Vĩnh Khiêm cháu có phải là không thể sinh sản?"

Đàm Vĩnh Khiêm đáng thương vừa mới ngồi xuống, liền bị câu nói thẳng thừng này của Trương Vệ Đông làm đỏ bứng mặt, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Đây là sỉ nhục của một người đàn ông như Đàm Vĩnh Khiêm và cũng là bí mật của gã, bí mật này ngoại trừ bác sĩ thì chỉ có ba mẹ gã biết được, dù cho anh em họ, bạn bè tốt nhất tất cả đều không biết. Nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay bí mật này lại bị một thanh niên vừa mới gặp mặt biết rồi.

"Ba, ngài?" lúc này Đàm Vĩnh Khiêm thật sự có chút giận hết chịu nổi, quay đầu reo lên với cha mình.

Nhiều năm như vậy âm thầm tìm bác sĩ, Đàm Vĩnh Khiêm sớm đã mất tự tin với phương diện kia của mình. Vì vậy cho nên từ lúc được hai mươi lăm tuổi trở đi, gã liền triệt để từ bỏ hi vọng, giống như con thiêu thân vào đường cùng, không nói chuyện tình cảm nam nư, ngay cả võ công cũng không tu luyện nữa. Tu luyện cho dù giỏi thì thế nào, cũng chỉ là một tên đại nội cao thủ, sống lâu thì sao, cũng chỉ là một con rùa đen rúc đầu. Bởi vì một lòng lâm vào đường cùng, hơn nữa dựa vào sức ảnh hưởng của Đàm Chính Minh trong giới chính trị, Đàm Vĩnh Khiêm ba mươi bốn tuổi liền bỏ đến vị trí Tổng thư ký thị ủy, năm ngoái mới vừa mãn ba mươi lăm tuổi thì tiến vào thường vụ thị ủy, thực sự trở thành một trong những người quyết định phương hướng phát triển của thành phố Ngô Châu. Năm nay Đàm Vĩnh Khiêm mới ba mươi sáu tuổi, lấy số tuổi của gã hiện giờ, chỉ cần tiến triển thuận lợi, ở trước bốn mươi lăm tuổi thì chuyện ngồi lên ghế thị trưởng thậm chí là bí thư thị ủy là hoàn toàn có thể.

Một vị tướng mạo đường đường như vậy, lại ngồi ở vị trí cao, quan viên chính phủ tiền đồ vô lượng, lại là một người độc thân, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu cô gái theo đuổi gã, có bao nhiêu cô gái bất chấp xấu hổ triển khai bám chặt lấy gã. Nhưng mà Đàm Vĩnh Khiêm lại không hề có một chút động tâm, xác thực mà nói thì không phải không có mà là không dám. Lâu dần, không chỉ có những cô gái bám chặt lấy hắn, mà ngay cả lãnh đạo thị ủy, còn có một vài lão lãnh đạo cũng bắt đầu dồn dập quan tâm tới việc kết hôn của gã, làm cho Đàm Vĩnh Khiêm phiền muộn đến mức đầu cũng bạc thêm mấy sợi.

Tuy vậy dĩ nhiên là Đàm Vĩnh Khiêm hiểu lầm Đàm Chính Minh, lão cho dù ở trước mặt Trương Vệ Đông có giáo huấn dạy dỗ con trai của chính mình thế nào đi nữa, thì sâu trong nội tâm kỳ thực lão yêu thương nhất vẫn là con trai của mình. Loại chuyện này của đứa con cốt nhục tình thâm của mình, Đàm Chính Minh sao có thể nói lung tung khắp nơi.

Chỉ thấy gương mặt của Đàm Chính Minh cũng đỏ lên giống như Đàm Vĩnh Khiêm, vẻ mặt kích động cầm lấy tay Trương Vệ Đông, ngay cả con lão đang gọi cũng giống như không nghe thấy.

"Vệ Đông, ngay cả cái tật xấu bẩm sinh này của Vĩnh Khiêm em cũng nhìn ra rồi! Như vậy em, em, em có biện pháp nào trị liệu được không đây?" nói đến phần sau, cho dù tính cách của Đàm Chính Minh luôn trầm ổn cũng cả người run rẩy, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Đến cái tuổi này của Đàm Chính Minh, ai mà không muốn ôm cháu trai cháu gái? Đừng nói chi là dù bề ngoài Đàm Vĩnh Khiêm lạc quan tiến tới, con đường làm quan cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng thân làm cha lẽ nào lão không biết ẩn sâu trong tâm của con mình là sự thống khổ, chỉ là giả vờ không thấy, không nói tới mà thôi.

"Đúng, đúng, Vệ Đông em lợi hại như vậy, khẳng định có biện pháp mà đúng không?" Bạch Dung cũng kích động theo, trong lúc nói chuyện thì đôi mắt cũng rưng rưng nước mắt.

Đọc truyện chữ Full