"Lão ca à, anh còn khách khí làm gì, chúng ta chính là anh em từng kết bái trước mặt Quan Công mà!" Trương Vệ Đông vỗ vỗ lên tay Đàm Chính Minh, nói.
"Đúng, đúng, là anh không đúng." Đàm Chính Minh vội vàng gật đầu nói. Nói xong lại chuyển hướng qua Đàm Vĩnh Khiêm, trừng hai mắt lên một cái nói: "Tiểu tử thúi nghe rõ chưa, Vệ Đông là anh em kết nghĩa kết bái trước mặt Quan Công, con nếu còn tỏ thái độ bất đắc dĩ như thế thì sau này đừng bước vào gia tộc nay."
Đàm Vĩnh Khiêm vốn còn đang cảm động, bị cha hắn trừng hai mắt như thế, giáo huấn một câu, không khỏi thầm cười khổ, bản thân mình không phải người vô cảm, mà cho dù là người vô cảm thì nhìn thấy ngón tay người ta chỉ một cái, thì chỉ đến bệnh hết, sau này còn không phải cam tâm tình nguyện gọi tiếng thúc thúc sao.
Trong lòng tuy rằng cười khổ, trên mặt Đàm Vĩnh Khiêm cũng không dám lại thất lễ, đừng nói cha hắn lần thứ hai nổi giận, cho dù nếu để cho Trương Vệ Đông hiểu lầm là trong lòng mình thật sự không muốn nhận người thúc thúc này, thì bản thân mình liền trở thanh người lấy oán báo ơn, tiểu nhân vô cảm.
Vì vậy nên Đàm Vĩnh Khiêm cuống quít tỏ thái độ nói: "Ba, tiểu thúc là do anh em kết nghĩa trước Quan Công của ba, vậy cũng giống như anh em ruột, đừng nói chi là tiểu thúc có ơn với con, trong lòng con tất nhiên là rất vui vẻ nhận người thúc thúc này, tại sao lại bất đắc dĩ."
Đàm Chính Minh mặc dù là một học giả nghiêm cẩn, nhưng cùng lúc lão cũng là một ông lão từng lăn lộn trong quan trường, vì vậy tâm tư của hắn cũng rất nhạy cảm, thấy Đàm Vĩnh Khiêm đổi giọng gọi Trương Vệ Đông là tiểu thúc chứ không phải Trương thúc, liền biết gia hỏa này bây giờ là thật lòng thật dạ đối xử với Trương Vệ Đông như thúc thúc của nó, không khỏi cười chỉ vào mặt Vĩnh Khiêm nói: "Bây giờ mới biết gọi tiểu thúc, sao lúc này không chịu gọi hả? Tiểu tử con chính là gia hỏa không thấy thỏ không thả chim ưng, cha có thể nói cho con biết, làm việc vì dân cũng không thể có cái tâm thái như vậy được, biết không?"
Đàm Vĩnh Khiêm bị cha mình vạch trần, không khỏi có chút lúng túng cười gượng hai tiếng, sau đó đứng dậy cầm chén trà trên khay trà lên, nói: "Tiểu thúc, cha cháu vừa nói không sai, trước đó thật sự cháu không có chút thành ý nào, bây giờ cháu xin rót lại cho ngài chén trà."
Trương Vệ Đông cũng không quan tâm chuyện Đàm Vĩnh Khiêm có thành ý hay không có thành ý, ngược lại là cha gã kết bái với mình chứ không phải gã kết bái với mình. Nếu như gã tôn trọng hắn một chút, thì hắn cũng thân thiết với gã một chút, nếu gã muốn xa lạ với hắn, tất nhiên hắn cũng sẽ không cho rằng chuyện xưng hô thúc thúc này là chuyện đáng kể. Nhưng bây giờ đúng là Đàm Vĩnh Khiêm biểu hiện quang minh chính đại, hơn nữa từ trong giọng nói của gã cũng cảm giác được gã thật sự tôn kính đối xử với mình như thúc thúc, tâm trạng tất nhiên có thêm vài phần hảo cảm với gã, cười nói: "Ha ha, Vĩnh Khiêm đừng nghe cha cháu. Nếu như gọi không được tự nhiên thì cứ gọi tên đi, mọi người có lòng là được."
"Không được tự nhiên cái gì mà không được tự nhiên, để tiểu tử này gọi em là thúc thúc vẫn còn tiện nghi cho nó. Nếu như sáng sớm em đáp ứng thu anh làm đồ đệ, bây giờ nó cũng phải gọi em là sư tổ." Đàm Chính Minh xem thường nói.
Đàm Vĩnh Khiêm vừa nghe, nguy hiểm thật, suýt chút nữa mình lại có thêm một vị sư tổ chưa đủ lông đủ cánh, sợ đến hai chân mềm nhũn, hai tay run lên, nước trà bắn ra tung tóe trên bàn.
Thấy con mình làm đổ nước trà ra bàn, dĩ nhiên Đàm Chính Minh đắc ý cười ha ha, chỉ vào gã nói: "Bảnh nữa đi, xem con còn dám ỷ làm quan lớn một chút liền xem thường người khác."
Bạch Dung thấy con trai dù gì cũng là người gần bốn mươi tuổi, bị Đàm Chính Minh nói cho mất hết thể diện, không đáng giá một xu, rốt cục hơi nhìn sang nói: "Được rồi, hồi anh bằng tuổi Vĩnh Khiêm, không biết còn đang xách dép cho vị lãnh đạo nào đây?"
Thấy Bạch Dung vạch trần hắn, nét mặt già nua của Đàm Chính Minh đỏ lên, cái cổ vừa cứng lên muốn phản bác hai câu, Bạch Dung liền lườm hắn một cái nói: "Không phục sao? Nói ra Vệ Đông cũng không phải người ngoài, anh nói chức quan cấp phó bộ chỉ là quan hơi lớn, vậy hồi trước anh về hưu với cấp bậc cán bộ cấp sở thì quan cấp bậc gì? Đó không phải so con mịa nó còn lớn hơn sao?"
Trương Vệ Đông không ngờ được hai vị lão giảng viên, tiền bối nghiên cứu khoa học lại cũng có thể đấu võ mồm như dân chúng bình thường, hơn nữa còn tranh cãi thú vị như vậy, ngôn ngữ sắc bén như vậy, đúng rồi, còn hơi thô tục.
Phỏng chừng sau khi Bạch Dung lỡ miệng nói ra xong, cũng cảm thấy câu nói sau cùng hình như không phù hợp thân phận của nàng, hơi ngượng ngùng nhìn Trương Vệ Đông một chút, thấy dáng vẻ Trương Vệ Đông há hốc mồm ngồi nghe, liền càng cảm thấy ngại ngùng, liền dứt khoát chuyển qua trút giận lên Đàm Chính Minh đang đỏ mặt không biết phản bác làm sao, nói: "Ông xem đi, đều do lão bất tử ông hại lão thái bà trí thức như em mất hết hình tượng rồi!"
Lời nói này của Bạch Dung vừa thốt ra, Đàm Chính Minh không nhịn được cười ha ha, Trương Vệ Đông cũng cảm thấy vị đại tẩu vợ của lão đại ca này rất thú vị, cũng không cổ hủ cứng nhắc như trong tưởng tượng, một mùi cổ lỗ sỉ, cũng không nhịn được nở nụ cười theo.
Trương Vệ Đông nở nụ cười, một phòng mọi người liền nở nụ cười theo, nhất thời cả phòng ấm áp.
Sau khi mọi người cười vui vẻ một lúc, Đàm Vĩnh Khiêm một lần nữa bưng đến cho Trương Vệ Đông một chén trà, một mực cung kính gọi một tiếng tiểu thúc.
Trước lạ sau quen, số lần gọi tiểu thúc nhiều lên, dần dần Trương Vệ Đông cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên, càng mơ hồ xem Đàm Vĩnh Khiêm, vị thường ủy thị ủy, tổng thư ký trở thành cháu trai của mình, làm cho Trương Vệ Đông cũng cảm thấy âm thầm kỳ quái với sự biến hóa tâm thái của mình, nghĩ thầm chẳng lẽ tâm lý của mình đã lấy tuổi tác của lão ca làm chuẩn?
Sau khi uống trà, bốn người ngồi trong phòng khách tán gẫu tới chuyện nhà. Qua một phen nói chuyện, Trương Vệ Đông mới biết bệnh của Đàm Vĩnh Khiêm là do khi còn bé ở trong sân cỏ tiểu tiện, bỗng dưng một con rắn xông tới, bị dọa sợ quá mà thành bệnh. Bởi vì Đàm Vĩnh Khiêm làm quan, trong lúc nói chuyện tất nhiên không tránh khỏi nói tới chuyện liên quan tới quan trường, vì vậy nên trải qua một hồi nói chuyện, Trương Vệ Đông đúng là hiểu thêm được không ít chuyện bên trong quan trường Trung Quốc, mới biết Đàm Vĩnh Khiêm không chỉ là quan hơi lớn, mà còn hơn thế, ở thành phố Ngô Châu tuyệt đối có ảnh hưởng tới quyền lực cao cấp, quyền lực so với phó thị trưởng bình thường cũng cao hơn không ít.
Người già bình thường ngủ sớm dậy cũng sớm, vì vậy cho nên khoảng tầm tám giờ rưỡi, Trương Vệ Đông liền đứng dậy cáo từ rời đi. Đàm Vĩnh Khiêm thân là thường ủy thị ủy ở trong ủy ban thành phố cũng có chỗ ở của riêng mình, tuy nhiên vì căn bệnh kéo dài nhiều năm nên có rất nhiều lời muốn nói với cha mẹ, vì vậy cũng không về chỗ ở của mình mà là ở lại. Nhưng khi Trương Vệ Đông rời đi thì hắn cũng đại biểu cha mẹ đưa tiễn Trương Vệ Đông một đoạn đường dài, mãi đến khi Trương Vệ Đông định hỏi hắn có phải chuẩn bị đến ký túc xá ngồi chơi một chút không thì, Đàm Vĩnh Khiêm lúc này mới ngừng bước, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp rồi cố ý lấy một cây bút viết lên số điện thoại của hắn phía trên, đưa cho Trương Vệ Đông nói: "Tiểu thúc, đây là danh thiếp của cháu, số viết tay là số điện thoại cá nhân của cháu, hai mươi bốn giờ đều có bên người. Ngài nếu có chuyện gì, cứ việc gọi điện thoại cho cháu."
Trương Vệ Đông nhận lấy danh thiếp, tùy ý quét mắt nhìn danh thiếp, sau đó cười gật gật đầu nói: "Được."
Nói xong, Trương Vệ Đông tiện tay nhét danh thiếp vào trong ví, sau đó phất tay với Đàm Vĩnh Khiêm một cái, xoay người mà đi.
Nhìn bóng lưng người thanh niên Trương Vệ Đông kia nhẹ nhàng đi, Đàm Vĩnh Khiêm đứng ngơ ngẩn tại chỗ, cảm giác chuyện đêm nay quả thực cứ như là nằm mơ, giống như không có thật. Mãi đến khi bóng người Trương Vệ Đông hoàn toàn biến mất trong đêm đen, Đàm Vĩnh Khiêm mới xoay người trở về nhà.
* * *
Thời gian qua rất nhanh, nháy mắt đã tới cuối tháng tám. Học sinh, giáo viên bắt đầu dồn dập về trường.
Cuối tháng tám, căn cứ theo phân chia thì thời tiết đã là mùa thu, nhưng vị trí của Ngô Châu ở vùng duyên hải Giang Nam vẫn nắng nóng chói chang như cũ. Trong sân trường khắp nơi là các bé sinh viên ăn mặt mát mẻ, dáng người thanh xuân, nụ cười thanh thuần, làm cho trường học đang vắng lặng bỗng nhiên vui vẻ náo nhiệt hẳn lên.
Mỗi ngày Trương Vệ Đông đi làm, luôn có thể nhìn thấy nữ sinh kết bạn thành nhóm đi qua mặt, gặp thoáng qua, mùi thơm nhàn nhạt, tiếng cười như chuông bạc, theo mỗi bước chân các nàng bồng bềnh trên không trung, có lúc các nàng cũng giơ cánh tay thon dài vẫy một cái, ngoái đầu nhìn Trương Vệ Đông nở nụ cười. Lúc này Trương Vệ Đông rốt cục cảm khái thì ra sinh hoạt đại học tốt đẹp như vậy, khiến người ta tim đập thình thịch như vậy, mà đến bây giờ hắn mới phát hiện! Vì lẽ đó hắn phát lời thề, từ bây giờ hắn nhất định phải cố gắng hưởng thụ sinh hoạt ở trường học, tìm về tuổi thanh xuân bị mất đi, cuộc sống tốt đẹp bị trôi qua kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
Chương 54: Thanh xuân
Chương 54: Thanh xuân