TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bá Vương Sủng Ái Cô Vợ Mù
Chương 44: Không cứu nổi

…không cứu nổi. Đồ lưu manh!

***

Thư Dương dĩ nhiên không cần phải đi bệnh viện, Giang Nhẫn đã sớm thu hồi nắm đấm nên cũng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà tất cả mọi người đều không muốn cùng với Giang Nhẫn trở về nhà.

Giang Nhẫn bị ghét bỏ, nhưng không thèm có chút bận tâm nào, anh nói với Mạnh Thính: “Hôm nào đi học, anh mang quà cho em nhé?”

Mạnh Thính nói không cần.

Giang Nhẫn cũng không cảm thấy bị ghét bỏ gì, bọn họ đón xe về tiểu khu, còn anh quay về nhà trọ của mình.

Mạnh Thính và Thư Dương về đến nhà, Thư Dương mới lên tiếng hỏi cô: “Chị với anh ta…”

Mạnh Thính thay xong giày, Thư Dương đã nhìn thấy cảnh tượng kia rồi cho dù bây giờ cô có nói gì đi nữa cũng không ổn lắm, Mạnh Thính chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Chị có chừng mực.”

Thư Dương cụp mắt, không hỏi gì nữa.

Nếu như chuyện này xảy ra trên người Thư Lan, là một người anh trai sinh đôi, Thư Dương sẽ nghiêm khắc yêu cầu nó phải chia tay với người kia ngay. Nhưng chuyện này lại xảy ra trên người Mạnh Thính, cậu và Mạnh Thính cùng nhau lớn lên, Thư Dương rất hiểu người chị gái này không bao giờ khiến người khác lo lắng này.

Mạnh Thính không phải Thư Lan, không thể nào đi trêu chọc thiếu niên cao lớn không ổn định hung ác như sói con Giang Nhẫn kia được.

Ngày hôm sau Mạnh Thính đã đến trường.

Cô lấy từ trong ba lô ra rượu hoa lê mà bà ngoại làm tặng cho Triệu Noãn Chanh, rượu hoa được đựng bên trong bình sứ màu trắng, xinh xắn và ngát hương.

Mạnh Thính thấy rất vui, trước kia khi Triệu Noãn Chanh về quê nhà đều sẽ mang về cho cô chút quà, đây là lần đầu tiên cô tặng cho Triệu Noãn Chanh đặc sản quê mình, rốt cuộc cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, có thêm một mái nhà thứ hai khiến cô rất vui vẻ, cười nói: “Đây là đặc sản quê hương của tớ, nhưng độ cồn có hơi cao chút, cậu không được uống nhiều nha, mang về cho chú dì nếm thử.”

Triệu Noãn Chanh sờ sờ lên bình rượu hoa lê, vô cùng kinh ngạc: “Thứ này thật là trâu bò nha.”

Mạnh Thính xin nghỉ tương đối dài, vậy nên bài vở mấy ngày nay cực kỳ nhiều, cô phải chép lại tất cả, nhất định phải hoàn thành xong xuôi hết bài vở còn thiếu. Còn phải suy nghĩ về chuyện trang phục múa nữa.

Tiền của cô đều đã sử dụng hết rồi, nếu muốn khiêu vũ mà không có giày và trang phục để múa là không được.

Trước kia cô cũng có hai đôi giày cất trong rương, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, những đôi giày kia đã không còn mặc vừa nữa.

Mạnh Thính bề bộn nhiều việc, ngày tháng cũng lặng lẽ trôi.

Sáng sớm ngày hạ ở thành phố H nóng hơn so với những địa phương khác.

Cơn gió mùa hè thổi đi khắp mọi ngóc ngách trong sân trường, các học sinh Thất Trung đều khoát lên mình đồng phục dành cho mùa hè. Bộ đồng phục ấy cũng rất quy củ, một bộ màu xanh dương, một bộ màu trắng, quần thì đều là màu đen. Trước ống tay áo được may chữ ‘Thất’, thêm hai dấu gạch chéo.

Nói theo như lời các nữ sinh thì so với đồng phục như đón gió của học sinh Nhật Bản trên TV, đồng phục của bọn họ giống như là cái vải bao bố.

Nhưng chỉ nói đùa thế thôi, các phụ huynh trong thành phố H này đều rất tự hào và hãnh diện khi có con em khoác lên người bộ đồng phục này.

Mùa hè năm nay là mùa hè nóng nhất từ trước đến giờ, từng góc phòng học của trường Thất Trung bắt đầu xôn xao chuẩn bị lắp máy điều hòa.

Toàn bộ trường học cũng vì chuyện này mà rất phấn khích, Thất Trung keo kiệt lắp điều hòa đó! Ngay từ lúc ban đầu bọn họ đã định ba năm trung học chỉ có thể dựa vào cây quạt trên đỉnh đầu kêu kẹt kẹt mỗi lần di chuyển mà thôi, ai mà ngờ tới trong nháy mắt liền có thể gắn điều hoà không khí!

Lưu Tiểu Di lớp 11-1 là người nắm bắt tin tức nhanh nhất vừa ăn khoai tây chiên vừa nói: “Đó là bởi vì hiệu trưởng nhận được một khoản tài trợ từ tập đoàn Tuấn Dương.”

“Ôi mẹ ơi, là Giang gia sao?”

Các bạn học cũng không ngốc, lập tức có người nhớ ra bữa trước Giang Nhẫn đã hỏi bọn họ điểm bình quân là bao nhiêu.

“Nhà bọn họ quyên góp cho trường học không ít tiền đâu nha, mà Giang Nhẫn kia sẽ đến trường chúng ta học tập sao?”

Có nam sinh đang luyện đề nghe vậy cười ra tiếng: “Anh ta có tới cũng không hiểu giáo viên đang nói gì đâu.”

Một trận cười vang lên.

Nhưng đây cũng là lời nói thật, tổng điểm sáu môn của Giang Nhẫn, cũng chỉ có thể là điểm hai môn của bọn họ cộng lại nếu như chỉ làm bài sơ xài.

Giang Nhẫn mà bọn họ nói không hiểu gì hết lúc này đây đang bực bội đặt hai tay gối phía sau đầu, chân dài gác trên bàn của bạn kế bên.

Trường của bọn họ đang phát điểm môn Ngữ Văn.

Vì là môn Ngữ Văn nên thành tích của Giang Nhẫn tốt hơn nhiều, đám người Hạ Tuấn Minh chỉ thi được dưới ba mươi điểm. Còn Giang Nhẫn thi được hơn năm mươi.

Hạ Tuấn Minh đang chiêm ngưỡng bài thi của anh: “Thật là trâu bò nha anh Nhẫn, anh vậy mà viết văn được đó, để em xem xem anh viết cái gì.”

Phần viết văn của Giang Nhẫn cũng được khoảng hai mươi điểm.

Chữ viết của anh cẩu thả, không thèm trích dẫn từ sách, cũng không viết văn nghị luận. Giáo viên chấm bài cho anh hai mươi điểm cho phần mực viết.

Hạ Tuấn Minh ngó nghiêng hồi lâu, cũng không phải đề tài khiến người ta phải tốn nước bọt gì, trước kia Giang Nhẫn khi đi thi có bao giờ viết được câu văn nào đâu, anh ngại phiền phức, thường là đều để trống. Lần này vì phải viết đủ tám trăm chữ, anh còn thật sự cố gắng tìm ra được vài từ trong bài đọc, miễn cưỡng lắm cũng viết đủ tám trăm chữ.

Hạ Tuấn Minh cười không chịu được: “Cái trình độ viết văn này của anh Nhẫn… ha ha ha ha ha!”

Giang Nhẫn phiền chết đi được, đưa tay đoạt về: “Trả lại đây.”

Thật ra anh cũng tự biết được mình không phải là cái người sinh ra đã học giỏi. Cứ coi như anh dành một năm không ăn không uống không ngủ, mỗi ngày đọc sách thì cũng rất khó học tập ở Thất Trung được. Mà cái ông già trên bục giảng kia giảng bài đến nước miếng văng tứ tung, bây giờ lại là mùa hè nên luôn muốn ngủ.

Học kỳ sau của lớp mười một là một học kỳ vô cùng đặc biệt. Bởi vì muốn tiếp thêm kiến thức của lớp mười hai nên tăng thêm tiết tự học buổi tối. Nghỉ hè cũng phải học bù.

Giang Nhẫn vẫn tiếp tục học ở Lợi Tài, chủ tịch Giang bất mãn, gọi điện cho anh: “Tiền cũng đều cho rồi, tại sao mày vẫn còn lưu lại cái trường rách nát kia nữa?”

Giang Nhẫn run chân, mí mắt không thèm nhấc: “Đến đó cũng không hiểu gì, ở Lợi Tài đi ngủ còn sướng hơn nhiều.” Bàn học phẳng, nhiệt độ máy điều hòa cũng thích hợp.

Chủ tịch Giang suýt chút nữa bị anh chọc giận đến ngất đi.

Giang Nhẫn đáp: “Trách tôi à? Ba cũng đâu phải học hành giỏi giang gì.”

Chủ tịch Giang mắng anh: “Thằng ranh con, ông đây mặc dù không phải nhưng sao mày không kế thừa chút nào gen di truyền học hành giỏi giang của mẹ mày vậy?”

Giang Nhẫn cười lạnh: “Có lẽ bà ta không vừa mắt ông, không cho tình cảm, ngay cả một chút gen cũng không muốn cho.”

Chủ tịch Giang chửi ầm lên.

Giang Nhẫn cúp điện thoại.

Nói chuyện với chủ tịch Giang náo loạn như vậy nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu. Bỏ vào hơn mấy trăm vạn, vậy mà anh chỉ nhận lại sự thuyết giáo của cái lão Diệt Tuyệt sư thái Phan Huệ Nhân kia mà thôi.

Vậy nên tan học, Giang Nhẫn tay đút túi quần chạy đến trường Thất Trung sát vách tìm hiệu trưởng.

Hiệu trưởng đang xem tài liệu, Giang Nhẫn gõ cửa một cái, cười uể oải: “Hiệu trưởng, thương lượng với thầy chút nhé?”

Gần đây Thất Trung tổ chức ba lần diễn thuyết, diễn ra vào thứ hai thứ ba thứ tư.

Liên tục ba ngày đều nghe trường học tuyên truyền trợ giúp, yêu thương bạn bè, tích cực phấn đấu, không quên trường cũ, không quên ơn với thầy cô… các học sinh đều sắp điên rồi.

Chủ đề tư tưởng đại khái là: bạn có thành tích tốt sẽ giúp đỡ bạn có thành tích kém hơn một chút. Giống như chính sách quốc gia trước kia, cùng chung hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau*. Những bạn có thành tích tốt cũng có thể áp dụng đạo lý này để củng cố tri thức.

(*) gốc là ‘tiên phú đái hậu phú’, mình tra được gần nghĩa với Sự thịnh vượng chung: là mức sống của tất cả mọi người thông qua làm việc chăm chỉ và giúp đỡ lẫn nhau, nghĩa là sự thịnh vượng chung dựa trên việc xóa bỏ phân cực và nghèo đói. Đây là một trong những nội dung quan trọng trong lý thuyết xây dựng chủ nghĩa xã hội của Đặng Tiểu Bình. Trung Quốc rộng lớn, sự thịnh vượng chung không phải là giàu cùng một lúc, nhưng một số người dân làm giàu trước, và người giàu trước tiên giúp người giàu, và dần dần đạt được sự thịnh vượng chung. Sự thịnh vượng chung là sự cung cấp thiết yếu của chủ nghĩa xã hội và mục tiêu đấu tranh, và đó cũng là nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa xã hội ở Trung Quốc. (Nguồn: baidu)

Triệu Noãn Chanh trải qua ba ngày như nghe kinh này, có chút buồn bực: “Nhà trường muốn làm gì vậy?”

Mạnh Thính cũng không biết, nhưng lần diễn thuyết này cũng có ích, trong lớp rất nhiều bạn đã tích cực giơ tay hỏi bài. Khi mọi người hỏi cô, cô đều kiên nhẫn giảng giải.

Mãi tới hôm thứ năm, Mạnh Thính rốt cuộc cũng biết nhà trường muốn làm gì.

Thu người ta năm trăm vạn, bây giờ phải trả nợ cho người ta.

Những học sinh có thành tích trong top của lớp đều bị thầy chủ nhiệm gọi đi. Mạnh Thính đi cùng một nữ sinh gọi là Tống Cầm Cầm.

Gia cảnh của Tống Cầm Cầm cũng không tốt, học hành vô cùng khắc khổ.

Thầy chủ nhiệm nói: “Hôm nay gọi các em đến, chủ yếu là muốn nhờ các em một chuyện, cũng đề cập đến số lượng học bổng hiện tại.”

Mạnh Thính nghèo rớt mồng tơi, cô ngước mắt lên lắng nghe.

“Vốn dĩ học bổng giành cho thứ hạng nhất là 5000 tệ, bây giờ hai người các em có thành tích vô cùng xuất sắc nên sẽ chia ra là 2000 tệ.”

Trái tim Mạnh Thính nhảy nhót.

2000 tệ? Hào phóng quá! Tại sao có thể có chuyện tốt như vậy?

Thầy chủ nhiệm ho khan một cái, vẻ mặt nghiêm túc: “Đương nhiên cũng không phải chỉ là phần thưởng nói suông như vậy, nhà trường hi vọng các em có thể giúp đỡ bạn bè, giảng giải tri thức, truyền đạt phương pháp học tập, không được giấu giếm làm của riêng.”

Mạnh Thính chưa từng giấu giếm gì, nghe vậy gật đầu. Tống Cầm Cầm rất kích động, mặt đỏ rần, cũng liền vội vàng gật đầu.

“Vậy nên nhà trường hi vọng các em mỗi tuần có thể dành ra hai ngày tự học buổi tối dạy kèm cho các bạn có thành tích không tốt, không có vấn đề chứ?”

Mạnh Thính ngẩn người, học qua hai đời trung học rồi mà cô chưa từng thấy qua khoảng thời gian này. Cho dù là làm gia sư cũng không có trả phí cao như vậy. Cô tưởng là nhà trường muốn mở lớp dạy cho các học sinh còn rớt lại phía sau, cần người hỗ trợ, thế là gật đầu một cái.

Tống Cầm Cầm cũng vâng một tiếng, cô ấy đang học lớp mười, có nhiều thời gian hơn. Một tuần hai ngày tự học buổi tối, cũng không nhiều lắm.

Hai cô đều ký tên, thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng thở ra.

Thầy chủ nhiệm dán mắt nhìn Mạnh Thính, khẽ nhíu mày. Không phải ông có thành kiến gì, chỉ là cô bé này quá xinh đẹp, nếu như làm gia sư cho cái vị kia, có thể cải thiện được điểm số gì hay không? Thôi vậy, năm trăm vạn đấy, điều hoà không khí thổi thật là thoải mái. Bọn họ cũng không phải cái lão cổ hủ Phan Huệ Nhân kia.

“Thứ sáu bổ túc chương 1: kiến thức lớp mười, hai người các em thương lượng với nhau làm sao phân chia.”

Tống Cầm Cầm nói: “Đàn chị, em sẽ kèm môn tiếng Anh, môn Hóa và môn Sinh, chị dạy cái khác nhé?”

Mạnh Thính không sao hết, nghe vậy gật đầu một cái.

Hai người họ không rõ tình huống, quyết định tối thứ sáu cùng nhau đến nhìn xem các bạn cần dạy kèm phải bổ túc môn gì.

Thế là đến thứ sáu, khi các bạn đều ở trong lớp tự học, Mạnh Thính cầm sách toán lớp mười ra khỏi phòng. Cô rất nghiêm túc, trước khi đi nghĩ tới nói như thế nào, còn chuẩn bị giảng giải ra sao.

Mùa hè gió thổi qua người ấm áp, gió đêm thổi vào mặt, cây ngô đồng vang sào sạt.

Lớp bổ túc nằm trên lầu một gần cầu thang nhỏ.

Tòa nhà kia bình thường bỏ trống, bây giờ chỉ có phòng 101 là sáng đèn.

Mạnh Thính ở cầu thang nhỏ gặp được Tống Cầm Cầm, cô ấy cũng mang theo sách giáo khoa, đến rất đúng giờ.

Hai người cùng bước vào phòng 101, đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng, ví dụ như một lớp cãi nhau, hoặc là đang tự học.

Nhưng mà, khi nhìn thấy thiếu niên dựa vào ghế ngồi ở hàng đầu tiên, Mạnh Thính ngây dại.

Thiếu niên kia ngước mắt, lười biếng nói: “Chào buổi tối các cô giáo.”

Mạnh Thính vậy mà không nghĩ đến, 2000 tệ kia là do anh!

Tống Cầm Cầm đỏ mặt. Giang Nhẫn đẹp trai như vậy, khi anh dịu dàng cười lên, có một loại mị lực đặc biệt. Cô ấy lắp bắp nói: “Chào cậu, tớ cũng là học sinh thôi, gọi tên là được rồi. Tớ… tớ tên là Tống Cầm Cầm.”

Giang Nhẫn gật đầu, cặp mắt đen nhánh mang theo ba phần ý cười nhìn sang Mạnh Thính: “Cô giáo nhỏ, vậy còn cô, giới thiệu một chút đi.”

Mạnh Thính ôm chặt quyển sách trên tay: “Mạnh Thính.” Cô cắn chữ âm tiếng phổ thông rất chuẩn, chữ “Thính” kia mang theo giọng mũi, mềm mại nỉ non. Giang Nhẫn biết tên của cô lần đầu là lúc nhìn trên thẻ học sinh của cô, bây giờ nghe chính miệng cô nói tên mình ra như vậy, không thể diễn tả thành lời sự nghiêm túc và ngọt ngào kia.

Mẹ nó, thật ngoan.

“Cô giáo Mạnh, cô dạy gì thế?”

Mạnh Thính nhẫn nhịn, khuôn mặt nhỏ của cô dưới ánh đèn nghiêm túc nói: “Ngữ Văn, Toán học, Vật Lý.”

Cho nên tiết học đầu tiên, theo lý mà nói là tiết Ngữ Văn của cô trước.

Tống Cầm Cầm hỏi trước: “Cậu có cái gì không biết hay không? Tớ sẽ ghi lại.” Cô chưa từng gặp qua Giang Nhẫn, vậy nên không biết anh thế nào. Tống Cầm Cầm rất phấn khích, dạy một người so với một đám người thì tốt hơn nhiều.

Giang Nhẫn tìm bài thi ba môn ném cho cô ấy, để cho cô ấy nhìn. Tống Cầm Cầm đi nhanh qua lật xem thử.

Tống Cầm Cầm sau khi lật đi lật lại một hồi: “…”

Lúc đầu cô ấy nghĩ vì đề bị sai, tuy nhiên, cuối cùng, cô ấy mở to hai mắt ra xem có câu nào được đánh đúng hay không… thôi rồi là mình sai lầm rồi, còn không bằng dạy lớp một.

Mạnh Thính từ cửa vào tiến đến.

Gió đêm thổi khẽ hiện lên vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển của cô.

Cô cũng không cáu kỉnh, lấy bút vở ra, chuẩn bị ghi chép những gì mà bạn học yếu kém này không biết.

Hàng mi dài của cô rũ xuống, nghiêm chỉnh ngồi xuống. Cô cũng hỏi anh giống Tống Cầm Cầm, giọng nói tự nhiên mang theo sự dịu dàng: “Ngữ Văn, Toán học có cái gì không biết nữa không?”

Giang Nhẫn không đưa cô bài thi môn toán của mình, trong mắt anh đều là ý cười, nụ cười vô cùng hư hỏng: “Cô giáo nhỏ, cái gì em cũng không biết thì phải làm sao đây? Còn có thể cứu vãn được không?”

Cô cắn môi, không cứu nổi. Đồ lưu manh!

Tác giả có lời muốn nói: Tống Cầm Cầm sau khi xem xong bài thi, phát hiện dấu tích đúng còn chưa đến mười cái.

Tống Cầm Cầm quỳ xuống: Hay là… bạn học, bạn có thể học lại lớp dưới được không?

Anh Nhẫn: …

Đọc truyện chữ Full