Say rượu có mười phần, nhưng bảy phần là say người.
***
Triệu Noãn Chanh lúc này mới phát hiện ra không thấy Thính Thính đâu.
Cô ấy dùng sức lắc lư Hạ Tuấn Minh: “Anh đã giấu Thính Thính chỗ nào rồi hả, cái tên rùa lắm lông này…”
Hạ Tuấn Minh đen hết mặt: “Con mụ điên này, còn dám náo loạn nữa tôi đánh chết cô!”
Triệu Noãn Chanh thầm nghĩ, chậc chậc cái tên rùa lắm lông này còn dám hung dữ nữa chứ, cô giơ bàn tay “chào hỏi” vào mặt anh ta một phát.
Hạ Tuấn Minh bưng mặt câm nín: “…”
Cuối cùng vẫn là Phương Đàm lên tiếng: “Anh Nhẫn về lúc nào vậy?”
Tất cả mọi người đều không biết.
Bóng dáng Giang Nhẫn lẳng lặng trong bóng đêm, trầm mặc mà rời đi như thế, từ đầu đến cuối không hề nói một câu gì với bọn họ.
“Anh ấy đưa Mạnh Thính đi đâu vậy?”
Thành phố H trời đang mưa rơi. Vì là cuối tuần nên đường phố yên tĩnh mà u ám.
Giang Nhẫn bọc áo khoác quanh người Mạnh Thính, ngắm nhìn màn mưa tầm tã. Cô ở trong ngực anh động đậy, dường như sắp sửa tỉnh lại.
Thiếu nữ mang theo mùi rượu thoang thoảng, tựa như một đóa hoa bách hợp nở rộ trong đêm mưa. Hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy.
Trên bầu trời xuất hiện từng đợt sấm rền.
Đây là lần thứ ba anh không tuân thủ theo giao ước.
Lần đầu tiên anh đã liên hệ với sở nghiên cứu nơi Thư Chí Đồng làm thí nghiệm để tăng lương cho ông.
Lần thứ hai là bố trí, bày biện lại phòng ở cho cô.
Vách tường do đích thân anh làm, chà vách cũng không được tốt lắm vì anh chưa từng làm qua việc thế này. Anh phải mất cả một buổi chiều để bố trí lại căn phòng kia một cách hoàn hảo, sau đó đặt quả cầu thủy tinh công chúa nhỏ lên.
Giang Quý Hiển tức không chịu được, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Giang Nhẫn mặt mày vẫn thản nhiên nói: “Không có lần sau.”
Tuy nhiên anh biết, sẽ còn có những lần tiếp theo nữa.
Anh quay lại ngôi trường mình từng theo học ở thành phố B, các bạn cùng lớp đều khiếp sợ mà nhìn chân của anh. Tướng đi của anh quá rõ ràng, những người kia tuy rằng vẫn trêu đùa gọi anh ba tiếng Tiểu Giang gia, nhưng anh lại thừa biết những lời nói sau lưng anh của bọn họ.
Duy chỉ cặp mắt kia, vẫn là cặp mắt của vị thái tử gia tập đoàn Tuấn Dương.
Con ngươi đen nhánh ấy lạnh lùng, lại tràn ngập sát khí hung tàn.
Bắt đầu bước vào lớp Mười Hai, toàn bộ học sinh cả nước đều tích cực ôn tập. Các giáo viên lại một lần nữa giảng bài Tạm Biệt Khang Kiều.
Chở đầy thuyền sao sáng
Ngân nga khúc thuỷ hành
Nhưng giọng ca nghẹn hẳn
Sênh tiêu tiễn biệt ơi
Đêm hè nay yên ắng
Cầu Khang chẳng cất lời*.
(*) theo bản dịch của Ngô Trần Trung Nghĩa, nguồn thivien.net. Mn có nhớ Triệu Mặc Sênh đã giải thích tên của mình thế này với Hà Dĩ Thâm không nè (theo bản dịch nghĩa câu cuối đầy đủ sẽ là “Trầm mặc là cầu Khang đêm nay”.
Đây là một trong những bài thơ mà cô đã từng mỉm cười chỉ dạy cho anh, ấy vậy mà cho đến bây giờ anh đều có thể đọc thuộc lòng toàn bộ bài thơ ấy.
Ánh mắt anh trống rỗng nhìn xuống sách giáo khoa, bỗng dưng khó chịu không nhịn được phải đi ra ngoài lớp học.
Sau lưng vang lên âm thanh giận dữ trách mắng của giáo viên.
Hết lần này đến lần khác anh đều có suy nghĩ muốn trở lại bên cô. Bây giờ dưới trận mưa tầm tã ở thành phố H, anh đã lần thứ ba vi phạm lời cam kết của chính mình.
Ba ngày trước Giang Nhẫn đã quay về.
Tiếng chuông trường Thất Trung vang lên, anh nhìn thấy Hoắc Nhất Phong. Là cái tên đàn anh lớp Mười Hai đã từng tỏ tình với Mạnh Thính, bây giờ đã là sinh viên đại học danh giá.
Hoắc Nhất Phong ôm một bó hoa hồng, dạt dào đắc ý, còn mua thêm cho Mạnh Thính một túi bánh su kem.
Tháng Mười vào cuối thu, thiếu niên ôn hòa hào hoa phong nhã và thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết, họ tựa như một bức tranh khắc họa toàn bộ khung cảnh thanh xuân đẹp đẽ nhất, người xung quanh vây đến ồn ào náo nhiệt. Giang Nhẫn không lên tiếng, xoay người chậm rãi ra khỏi đó.
Dù cho có đi chậm cách mấy đi chăng nữa thì chân của anh vẫn rất khác biệt so với một người bình thường.
Tay anh đút túi quần, khó khăn nhếch môi.
Chỉ riêng đêm nay, tiếng mưa rơi và tiếng sấm vang dội đã che giấu đi nội tâm và giọng nói khàn khàn của anh, cũng che chắn luôn cái chân khập khiễng kia. Có như vậy anh mới dám ôm cô từ Tiểu Cảng Thành ra. Ôm lấy cô ngồi ở ghế sau xe, tách rời khỏi chốn thành thị kia.
Trên khóe mắt cô còn long lanh vài giọt nước mắt, một tia sét vẽ một đường trên bầu trời, cô mở mắt ra.
Bên trong xe rất tối, hai mắt Mạnh Thính đẫm lệ mờ mịt nhìn, cô nhẹ nhàng níu góc áo anh lại: “Giang Nhẫn.”
Thanh âm vừa dịu dàng vừa mềm nhẹ, còn mang theo giọng điệu uất ức nghẹn ngào, khiến cho người ta khi nghe thấy phải tan nát cõi lòng. Điều may mắn duy nhất chính là, giọng nói của cô đã không còn bị thương tổn như lúc vừa mới thoát ra khỏi trận hỏa hoạn kia nữa.
Anh không lên tiếng, cũng không dám nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô.
Cô đưa tay kéo chiếc áo len dệt kim của anh, cặp mắt to thấm đẫm nước mắt: “Anh có bị thương không?”
Anh kìm nén đáp lại: “Không có.”
Cô gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh, do tác dụng của cồn khiến cho khuôn mặt nhỏ của cô mũm mĩm hồng hồng: “Nhưng mà em khó chịu lắm, ngày hôm đó em đã khóc rất lâu, chạy đến gõ cửa mà anh không thèm để ý đến em.”
“Anh đúng là chẳng ra gì.”
Cô gật đầu, giọng mũi dày đặc, nhưng thanh âm vẫn khe khẽ: “Vì sao anh chia tay với em? Em không tốt ư?”
“Em rất tốt, là tại anh không tốt.”
“Anh nói dối, tại sao bây giờ em đã yên ổn rồi thì anh không thích em nữa.”
Mưa to rơi bộp bộp từng trận trên nóc xe, giọng nói khẽ khàng rất nhỏ của anh vang lên: “Anh yêu em.”
Giọng nói ấy nhỏ đến mức không ai có thể nghe được, Mạnh Thính vô cùng khó chịu, khó khăn lắm cô mới đem lòng thích anh, vậy mà anh đã bỏ đi. Cô không nhịn được nữa mà khóc lên, trút ra nỗi khổ sở của cô trong suốt bốn tháng qua.
Từ trước đến giờ cô đều ngoan ngoãn vâng lời, chỉ duy nhất lần này đã uống say đến mức bất chấp lý lẽ.
Khóc đến thở không ra hơi, đáng thương đến không chịu được.
Anh lấy khăn giấy lau thật sạch nước mắt cho cô, nhưng chưa được một lát thì khăn giấy lại ướt đẫm. Sau khi Giang Nhẫn nói lời chia tay, cô về nhà nhìn thấy Thư Chí Đồng không hề khóc lóc hay náo loạn gì, trong suốt bốn tháng mỗi ngày đều đúng giờ đi học rồi về nhà. Xem như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên đêm hôm nay, Mạnh Thính không phân biệt được nỗi khổ sở buồn bã xuất phát ở trong giấc mơ hay ở ngoài hiện thực, cô khóc đến trong lòng đau đớn vô cùng, như bị ai đó đánh vỡ thành từng mảnh.
Cô nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, vùi cả khuôn mặt nhỏ vào trong lồng ngực anh.
Lồng ngực anh thấm đẫm nước mắt.
Cô vô cùng chán ghét cái tên bại hoại này.
Vì cái gì mà anh muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, không muốn nữa thì chia tay chứ, cô không thể thở được nữa. Cô kéo bàn tay anh đến gần trái tim mình, nghẹn ngào nói: “Nơi này đau lắm.” Trái tim của cô, sự đau đớn khó chịu đã trỗi dậy, chỉ có thể dùng miệng hít thở từng chút một.
Thiếu nữ thơm thơm mềm mềm, hơi thở phập phồng lên xuống.
Anh đột nhiên rút tay lại.
Chiếc xe bên cạnh ấn còi, người bên trong ló đầu ra: “Mẹ nó, có biết đậu xe không vậy anh bạn, ông đây muốn ra ngoài, anh đậu ở chỗ này xem múa đó à!”
Giang Nhẫn cụp mắt, cô đã ngủ thiếp đi rồi, bên cạnh gò má còn vương vấn nước mắt.
Giang Nhẫn không tranh cãi với người kia, trái lại người kia khi bước ra ngoài nhìn thấy bảng hiệu của chiếc xe, hít sâu một hơi, không nói tiếng nào nữa mà tự mình lái xe rời khỏi. Giang Nhẫn ôm cô ngồi trên ghế phụ lái, cài chặt dây an toàn, rồi chạy về hướng nhà cô.
Chính anh cũng biết mình quả thật chỉ có ngần ấy thời gian, đến cuối cùng anh vẫn phải đưa cô về nhà.
Bầu trời thành phố H mỗi lúc một tối dần, bởi vì đổ mưa mà con đường tĩnh mịch vô cùng, người đi đường không nhiều. Nhà của cô nằm trong khu vực cho thuê nhà trọ nhưng lại cực kỳ an toàn.
Cô say rượu ngoại trừ một hồi náo loạn khi nãy ra thì bây giờ lại yên lặng vô cùng, ngoan ngoãn đến không tưởng tượng được.
Giang Nhẫn ôm cô xuống xe, bảo vệ nhận ra anh, để anh qua cửa.
Bởi vì ôm cô mà anh không thể mở dù ra, vậy nên cả người bị màn mưa xối vào, anh chỉ cúi đầu bao bọc cô trong ngực mình, bước chân anh đi rất nhanh, vì vậy mà một đường đi cà thọt càng thêm rõ ràng. Cho đến khi anh vào trong rồi người bảo vệ mới thu hồi tầm mắt.
Vào đến thang máy thì Mạnh Thính tỉnh lại, cô không dễ chịu chút nào, ngay cả ngủ cũng không thể yên ổn.
Thang máy di chuyển từng tầng từng tầng một.
Đến khi sắp sửa đến lầu 8 thì dường như Mạnh Thính đã tỉnh táo lại đôi chút, mở to đôi mắt màu trà nhìn anh: “Anh muốn đưa em về nhà sao?”
“Ừm.”
“Em không muốn về nhà.” Cô lẩm bẩm, “Giang Nhẫn, đưa em về nhà anh đi.”
Đốt ngón tay tái nhợt của anh run rẩy, không nói tiếng nào.
Nhưng đã đến lầu 8.
Đôi môi anh tái nhợt, đặt cô xuống đất, đưa tay nhấn chuông cửa nhà cô.
Thư Lan đang ở cục cảnh sát, Thư Chí Đồng đang tăng ca ở viện nghiên cứu, chỉ có mỗi mình Thư Dương ở nhà.
Giang Nhẫn để cô đứng vững, dường như cô cảm nhận được cái người này lại muốn rời khỏi mình. Nhưng cô vẫn giữ dáng vẻ yên tĩnh nhu thuận, có điều bàn tay bé nhỏ trắng nõn nắm thật chặt tay áo của anh, trong đôi mắt dâng lên hàng nước mắt.
Đừng khóc. Cô tự nói với chính mình, đã mất mặt lắm rồi.
Ngày đó khi anh nói lời chia tay cô đã khóc đủ lắm rồi.
Âm thanh dép lê giẫm trên sàn nhà mỗi lúc một gần, nhưng cô không muốn buông tay, lôi kéo tay áo anh, ngẩng đầu nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Giang Nhẫn…”
Anh sắp điên mất rồi.
Thật sự điên mất thôi.
Tròng mắt anh phiếm hồng, trước khi cửa mở ra đã ôm cô trốn vào một góc hành lang.
Cô không sợ hãi, cũng không hốt hoảng, vẫn nắm chặt lấy anh.
Thư Dương mở cửa, nhìn bên ngoài trống rỗng thì ngẩn người. Trong hành lang mờ tối, anh bưng lấy gương mặt của cô, sớm đã điên dại rồi, cúi đầu hôn lên.
Anh chưa từng hôn cô như thế này bao giờ, nhớ nhung, tuyệt vọng, vì tình yêu với cô mà có thể sống, cũng vì yêu cô mà có thể chết mà ra sức hôn cô.
Hơi thở của cô và anh đã hòa quyện lại với nhau.
Cô nhón chân lên, yếu ớt hôn trả lại anh.
Đây mới thật sự là nụ hôn đầu tiên của hai người họ, cô ôm lấy vòng eo gầy gò của thiếu niên, ngẩng đầu lên hôn anh.
Từng giọt mưa lạnh lẽo vương trên mái tóc đen của anh rơi vào trên mi mắt của cô, khiến cho tận sâu trong xương tủy của người ta nhẹ nhàng run rẩy.
Anh đâu còn mang cái dáng vẻ lãnh đạm hờ hững kia nữa, lúc Thư Dương nhíu mày đi xung quanh xem xét, anh ôm cô trốn trong góc hành lang phía sau, giam cầm cô trong lồng ngực, răng môi liều chết quấn lấy nhau.
Anh muốn chết ngay trong tối nay.
Bầu trời đột nhiên nổ lên một tiếng sấm, gió thổi từng giọt mưa bay khắp bốn phía.
Anh trắng bệch nghiêm mặt buông cô ra.
Sắc môi thiếu nữ đỏ thắm, cô sờ sờ môi mình, ngượng ngùng xấu hổ cười với anh.
Giang Nhẫn dường như cất lên tiếng cười tuyệt vọng, sờ tóc cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi.” Xin lỗi nha bảo bối.
Vốn dĩ không nên đến gần em, không nên quấy rầy cuộc sống của em, không nên chạm vào em.
Để em tìm được một người con trai mà em yêu mến, từ từ trưởng thành một cách tốt nhất.
Mạnh Thính không hiểu vì sao anh lại xin lỗi, nhưng điều đó không thể ngăn được sự vui vẻ giản đơn trong lòng. Tuy rằng cô không thể hiểu vì sao Giang Nhẫn lại trở nên kì hoặc như vậy, nhưng cô đã biết được anh rất thích cô.
Say rượu có mười phần, nhưng bảy phần là say người.
Giang Nhẫn vừa mới điên cuồng ban nãy, bây giờ bỗng trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Cô mở to mắt nhìn anh, bàn tay bé nhỏ lôi kéo y phục anh, dáng vẻ cực kỳ tin tưởng vào anh khiến anh không biết nên rời đi như thế nào.
Vốn dĩ từ trước đến giờ anh rất kiêu ngạo, bây giờ chợt thanh tĩnh, ít ra sẽ không để cô trông thấy bộ dạng đi đứng chật vật của anh.
“Em có thể…” Anh cất giọng khàn khàn, “Quay người qua chỗ khác, rồi về nhà.”
Cô không thể hiểu anh đang nói cái gì.
“Anh muốn đi sao?”
“Ừm.”
Cô rốt cuộc cũng tức giận.
Nếu không thích cô thì tại sao lại ra sức hôn cô như vậy, đến bây giờ môi của cô vẫn còn thấy tê dại từng cơn. Nếu như đã thích cô rồi thì vì cái gì muốn rời khỏi cô chứ?
“Giang Nhẫn, nếu hôm nay anh mà đi khỏi, em sẽ không thích anh nữa.” Cô cố gắng khiến cho giọng điệu càng thêm nghiêm túc, “Không gạt anh đâu.”
Yết hầu anh khẽ giật: “Được.”
Mạnh Thính hết cách, Giang Nhẫn mềm không được cứng không xong, cái gì đều không nghe, cô choáng váng mặt mày, nức nở một tiếng: “Cũng không cho anh hôn.”
“Được.”
“Không gặp anh nữa.”
“Ừm.”
“Sau này em sẽ thích người khác.” Vậy nên anh đừng đi có được không.
Anh rất muốn nói không cho phép, còn nhớ khi ấy hiểu lầm cô thích Từ Gia đã tuyệt vọng đến cỡ nào. Bây giờ thì không thể không thừa nhận, mặc kệ cô thích ai đi nữa, chỉ cần người đó tay chân hoàn chỉnh, thân thể khỏe mạnh thì đều mạnh mẽ hơn anh rồi.
Chân của anh bị thương quá nặng, có khả năng cả đời đều không thể khỏi được.
Dưới lớp áo sơ mi của anh là vết sẹo do bị bỏng, nhìn thấy mà giật mình. Khoan nói đến bộ dạng còn quá non nớt của cô, đến cả chính anh khi thấy nó đều phải nhíu mày.
Cô nói sau này sẽ thích người khác, rốt cuộc anh cũng không thể nói được lời tốt đẹp nào, chỉ có thể nói: “Về nhà đi.”
Giang Nhẫn cụp mắt, lấy lại áo khoác trên người cô.
Đối mặt với cô, chậm rãi lui lại từng bước một.
Bởi vì lùi lại mà mỗi một giây phút đều trở nên chậm rãi, yết hầu anh bỗng chốc ngột ngạt chưa từng có.
Rời đi theo cách này nhìn qua cũng sẽ không khác biệt quá lớn so với người bình thường.
Đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, thiếu nữ dường như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng chạy một mạch đến thang máy.
“Giang Nhẫn!” Cô rất hi vọng anh sẽ nghe thấy, “Không có người khác, chỉ có anh thôi.”
Mưa vẫn tí tách rơi, thanh âm bị hòa lẫn vào trong tiếng mưa, trong phút chốc liền tan biến đi theo cơn gió.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bá Vương Sủng Ái Cô Vợ Mù
Chương 64: Dưới lớp áo
Chương 64: Dưới lớp áo