Thiên kiêu hạng nhất không thể tin vào mắt mình chứ đừng nói đến việc chấp nhận sự thật này!
Cú đấm này ẩn chứa sức mạnh của hàng chục giọt Lạc Linh Huyết, sức mạnh phi thăng và sức mạnh của bản nguyên tinh huyết.
Với quá nhiều sức mạnh tổng hợp như vậy, ngay cả cơ thể vật lý của thiên kiêu hạng nhất cũng không thể chịu đựng được.
Thế mà, Lâm Chính chịu đòn đó xong vẫn không hề hấn gì.
Làm sao có thể!
Điều này là hoàn toàn vô lý!
Da đầu của thiên kiêu hạng nhất tê dại và trong lòng run rẩy.
Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, phát hiện trên ngực Lâm Chính xuất hiện một đường vân ánh sáng nhìn rất tinh xảo.
Đường vân ánh sáng có hình dạng của đôi cánh trông rất giống thật và đẹp mắt.
Không chỉ vậy, nó còn tỏa ra một khí tức vô cùng bí ẩn.
Đây là một loại khí tức mà thiên kiêu hạng nhất chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, hắn không biết nó mạnh hơn khí tức của mình bao nhiêu.
"Cái. . . đây là cái gì?" thiên kiêu hạng nhất giọng run run, hai mắt cơ hồ muốn rớt ra khỏi hốc mắt, lẩm bẩm nói.
Lâm Chính không trả lời mà đưa tay ra, nhẹ nhàng hất nắm đấm của thiên kiêu hạng nhất sang một bên, bình tĩnh nói: "Mày không phải vẫn luôn gọi mình là tiên nhân sao? Mày không phải vẫn luôn theo đuổi con đường tu tiên sao? Cái này. . . chính là sức mạnh mà mày hằng mong ước".
"Cái gì..."
Thiên kiêu hạng nhất ánh mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, lo lắng nhìn Lâm Chính: "Chẳng lẽ... mày... mày..."
"Đúng vậy! Mày không thành tiên! Người thành tiên... là tao!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Thiên kiêu hạng nhất đã hoàn toàn hóa đá.
Hắn không thành tiên sao?
Người trở thành tiên...là Lâm Chính?
"Không không không. . . Tuyệt đối không. . . Đây đều là giả! Lâm thần y, đừng hòng lừa tao! Tao không tin! Nhất định là mày lừa tao!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên thê lương: "Mày mới vào nơi phi thăng được có bao lâu? Mày tu luyện được bao lâu? Mày còn chưa từng nghiên cứu cái gọi là Võ Đạo! Thứ mày tu luyện chẳng qua là mấy thuật chữa bệnh tạp nham! Mày dựa vào đâu mà đòi phi thăng? Mày dựa vào đâu mà đòi thành tiên? Bớt ở đây nói nhảm đi! Mày muốn phá Đạo tâm, đả kích thần tâm của tao đúng không! Nằm mơ đi! Mày không được toại nguyện đâu!"
"Mày không tin? Vậy sức mạnh này phải giải thích thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi lại.
Thiên kiêu hạng nhất á khẩu, miệng há hốc nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Một hồi lâu, hắn mới đáp bằng giọng run run: "Nhưng... nhưng... tao còn chưa thể phi thăng thành công, tại sao mày lại làm được? Tại sao tao không thể thành tiên mà mày lại được? Tại sao kia chứ?"
"Vì sự giác ngộ của tao cao hơn mày! Tư chất của tao hơn mày! Thiên phú tốt hơn mày! Như vậy đã đủ chưa?", Lâm Chính bồi thêm mấy câu bằng giọng lạnh như băng.
Anh dứt lời, thiên kiêu hạng nhất như thể đã bị xé rách lớp phòng vệ cuối cùng, cả người lảo đảo suýt nữa thì rơi từ trên cao xuống.
Những lời nói này là sự thật sao?
Là hiện thực không thể nào chối cãi!
Nhưng ngoài lời giải thích này thì không còn lý do nào có thể giải thích hiện tượng này nữa.
"Thiên kiêu hạng nhất, thực ra tao được phi thăng thành tiên như vậy cũng là do cơ duyên. Vốn tao định một mình lẻn vào Thánh Sơn rồi nhân lúc mày đang phi thăng đánh lén, ám sát mày! Mặc dù tao biết làm như vậy là thập tử nhất sinh, nhưng khi đó tao không còn cách nào khác, chỉ đành dùng đến hạ sách này. Nhưng khi tao vào võ trường thì phát hiện sức mạnh phi thăng này có ích với tất cả cao thủ võ thuật. Vậy nên tao thay đổi kế hoạch không ra tay với mày nữa mà ẩn nấp trong võ trường tu luyện sức mạnh phi thăng này”.
"Tao biết, nếu như đánh lén thì với sức mạnh của tao khi đó thì không thể thành công. Nhưng nếu tao cũng có sức mạnh phi thăng, thì cho dù không giết được mày cũng sẽ có cách tự bảo vệ bản thân. Cho nên, tao dốc công tu luyện sức mạnh phi thăng. Nhưng nguồn năng lượng ở nơi phi thăng có hạn, nếu một mình mày hút hết rồi lĩnh ngộ thì khả năng cao sẽ phi thăng thành công, trở thành tiên nhân đích thực. Nhưng giờ mày không làm được vì tao đã hút mất một nửa sức mạnh phi thăng. Sức mạnh giúp mày thành tiên ban đầu bị chia thành hai nửa, cho nên mày không thành tiên được là đương nhiên", Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Thế tại sao mày lại nói mày đã thành tiên? Tại sao hả?", thiên kiêu hạng nhất gầm lên.
"Lý do rất đơn giản! Sức mạnh phi thăng chỉ là một đường dẫn, nó giúp chúng ta lĩnh ngộ được sức mạnh từ những nơi sâu thẳm của vũ trụ. Gọi nó là chất dẫn cũng không sai, còn thành tiên được hay không phải phụ thuộc vào sự hiểu biết của mỗi người về vũ trụ sâu đến đâu, giác ngộ của mỗi người ở mức nào. Mà mức độ lĩnh ngộ của tao đủ sâu sắc, cho nên tao phi thăng thành tiên! Long Thiên Tử, giờ mày hiểu rồi chứ?", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Thiên kiêu hạng nhất mắt trợn tròn, sững người nhìn Lâm Chính hồi lâu không thốt nên lời.
Mọi ý niệm trong đầu hắn dường như bị mấy câu nói này của Lâm Chính làm đảo lộn hoàn toàn