Thiên kiêu hạng nhất không thể tin được dưới chân Thánh Sơn lại trở thành đường cùng của hắn.
Nhìn Lâm Chính lao về phía này, vẻ mặt của thiên kiêu hạng nhất vô cùng lạnh lùng dữ tợn.
Mặc dù tình cảnh khiến người ta tuyệt vọng, nhưng sự kiêu ngạo và tự tôn trong lòng hắn không cho phép hắn chịu thua ở đây.
“Thần y Lâm, dù tao có chết cũng sẽ không để mày được sống yên ổn!”.
Thấy không còn cơ hội nào trốn thoát, thiên kiêu hạng nhất hoàn toàn phát điên, khí kình toàn thân như du long náo loạn xuyên ra khỏi cơ thể hắn, đánh phá tứ phía, sau đó hóa thành ảo ảnh tấn công về phía Lâm Chính.
“Thập Phương Huyền Sát!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, thế tấn công của ảo ảnh như rồng, khí thế như cầu vồng. Mỗi một ảo ảnh lại phóng ra chiêu thức không giống nhau, đồng loạt tấn công.
Lâm Chính không hoảng loạn, ngón tay khẽ động.
“Viêm Hải”.
Vù!
Quanh người anh bùng nổ một vòng tròn dị hỏa, bao trùm bốn phía.
Vòng dị hỏa là do sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất và thiên địa linh vận tạo thành, chỉ riêng mức độ thành phần của nó đã cao hơn thiên kiêu hạng nhất, đừng nói tới uy lực.
Lộp bộp…
Những ảo ảnh đó bị vòng dị hỏa nuốt chửng, lập tức bị thiêu đốt thành tro.
Dị hỏa còn dư lại tiếp tục tràn vào hang động, sau đó đổ xuống, hóa thành biển lửa.
Thiên kiêu hạng nhất bị dị hỏa thiêu đốt, nhưng hắn không vội dập lửa mà nhìn chằm chằm dị hỏa, như đang suy nghĩ điều gì.
Cấp độ uy lực dị hỏa này không nằm trong phạm vi hiểu biết của hắn.
Thiên kiêu hạng nhất dập tắt ngọn lửa trên người, nhìn về phía Lâm Chính.
Bóng người nặng nề mà nhanh nhẹn đó đã đến trước mặt hắn.
Hai người liên tục đối chọi với nhau ba chưởng.
Ầm!
Chưởng thứ nhất, thiên kiêu hạng nhất run rẩy, liên tục cúi thấp người xuống, không đứng vững được.
Ầm!
Chưởng thứ hai, hang động nứt ra, mặt đất lún xuống. Dường như cả khu vực đều xuất hiện biến động, hai cánh tay của thiên kiêu hạng nhất cũng nứt ra, miệng nôn ra máu.
Ầm!
Sau khi uy lực của chưởng thứ ba bùng phát, ngay cả cơ thể Lâm Chính cũng cảm giác sức mạnh trong cơ thể dường như đã đạt tới cực hạn.
Còn thiên kiêu hạng nhất hoàn toàn không chống đỡ được nữa.
Hai tay hắn bị bàn tay Lâm Chính bẻ gãy, cả người lún xuống mặt đất mấy nghìn mét, da thịt toàn thân nứt ra, xương cốt nứt vỡ, toàn thân đã mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng hắn không chống đỡ được nữa.
Đây là sự áp đảo đơn thuần về thiên phú.
Thời gian và cơ duyên mà thiên kiêu hạng nhất tu luyện quả thật hơn Lâm Chính vô số lần, nhưng thành quả do tất cả cơ duyên những năm qua của hắn kết tinh chuyển hóa thành bị Lâm Chính hưởng dụng lại giúp cảm ngộ của Lâm Chính về thành quả này cao hơn cả hắn.
Hắn biết mình đã thất bại một cách triệt để.
Thiên kiêu hạng nhất nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên sự không cam tâm và oán hận vô tận, hắn cũng cực kỳ oán hận đám người phụ nữ áo đỏ.
Nếu không phải bọn họ phòng vệ vô hiệu thì chuyện đâu đến nước này?
Nếu bọn họ không để Lâm Chính vào được nơi phi thăng, từ đó hắn hấp thu tất cả sức mạnh phi thăng trở thành tiên một cách suôn sẻ, vậy thì hắn nhất định sẽ đến Giang Thành giết chết thần y Lâm. Thần y Lâm chết đi, hắn sẽ là người có thiên phú mạnh nhất trên thế giới, cũng là tiên nhân duy nhất trên thế giới.
Nhưng vì thần y Lâm lặng lẽ xâm nhập vào nơi phi thăng, lặng lẽ hưởng thành quả của hắn mà mọi thứ đã hóa thành bọt biển…
“Tôi không cam tâm! Tôi không cam tâm!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, hai mắt như bốc cháy, ra sức gào thét với Lâm Chính đang đến gần.
Lâm Chính đằng đằng sát khí, lạnh lùng nhìn thiên kiêu hạng nhất, không hề khách sáo.
Hôm nay anh phải tiêu diệt được người này.
Loại người này cần phải diệt cỏ tận gốc, nếu không tiêu diệt thì sẽ thành đại họa.
“Dù anh có không cam tâm cũng vô dụng, Long Thiên Tử, xuống địa ngục đi!”.
Lâm Chính nói, thiên địa linh vận trong tay chuyển hóa thành sức mạnh hủy diệt sôi trào, giống như sóng lớn trên sông đổ ập về phía trước, lấp đầy mỗi một tấc không gian mà thiên kiêu hạng nhất có thể tránh né.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, không phòng ngự nữa, không tránh né nữa, thay vào đó là chạy như điên về phía luồng sức mạnh hủy diệt mà Lâm Chính đánh tới.
“Ồ?”.
Lâm Chính nghiêm túc, chưa kịp phản ứng lại đã thấy trên người thiên kiêu hạng nhất tỏa ra một luồng ánh sáng còn chói mắt hơn cả pháo hoa.
Đó là… ánh sáng hủy diệt!
“Tự nổ?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Thần y Lâm! Mày hãy chết chung với tao đi!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên.
Lâm Chính hừ một tiếng, không tiến tới nữa mà cấp tốc lùi ra sau.
Mặc dù trình độ phi thăng của thiên kiêu hạng nhất thua xa Lâm Chính nhưng một khi tự nổ, Lâm Chính sẽ không thể chịu được uy lực của nó.
Lúc này tuyệt đối không thể lỗ mãng.
Lâm Chính vừa lùi ra sau vừa vung hai cánh tay đánh về phía trước.
Thiên kiêu hạng nhất thì lại lao về phía này giống như phát điên, muốn đến gần Lâm Chính.
Hắn càng lúc càng đến gần, ánh sáng hủy diệt trên người cũng càng dày đặc.
Lâm Chính nhảy vọt lên, lao về phía cửa hang.
Một giây sau.
Ầm…
Tiếng nổ chấn động cả bầu trời, lan ra vạn dặm.
Mặt đất toàn bộ Thánh Sơn nứt ra, vô số ánh sáng hủy diệt màu vàng bay thẳng lên trời, xuyên qua mây xanh…