Lâm Chính không dám chậm trễ, vội vã nhấc máy.
"Thầy!"
Trong điện thoại vọng tới chất giọng khàn khàn.
"Băng Thượng Quân, đã tìm thấy manh mối rồi sao?", Lâm Chính lập tức hỏi.
"Thông tin điều tra được không nhiều, hiện tại chỉ xác định được vị trí của Thiên Thần Điện. Hình như... nó không nằm trong Long Quốc", Băng Thần Quân trầm giọng nói.
"Không nằm trong Long Quốc sao? Lẽ nào là ở ngoại vực?"
"Đúng vậy, quả thực là ở vùng ngoại vực. Hơn nữa nó còn ở một nơi không thuộc thẩm quyền của bất cứ quốc gia nào", Băng Thượng Quân đáp.
"Nơi không thuộc sở hữu của bất cứ quốc gia nào ư?"
Lâm Chính cau chặt mày lại, sau đó như thể nhớ ra điều gì, nghiêm giọng hỏi: "Anh đang ám chỉ khu vực nằm ngoài biên giới Tây Nam của Long Quốc, gọi là khu Hắc Cảnh phải không?"
"Đúng vậy, chính là khu Hắc Cảnh. Có điều kết quả điều tra cho thấy nơi Thánh Quân Diệp Viêm đang ở không gọi là Hắc Cảnh mà gọi là...vực Diệt Vong!"
"Vực Diệt Vong?"
Lâm Chính sững lại, chưa từng nghe tới địa danh này.
Hắc Cảnh này giống như hai cực Bắc Nam, là một nơi hoang sơ không người. Điều kiện ở đó hoàn toàn không phù hợp để con người sinh sống. Đất đai không thể trồng được bất kỳ loại thực vật nào, thậm chí lòng đất cũng không có giá trị khai khoáng. Bởi vì địa hình quá dài, diện tích cực rộng, lại thường xuyên có bão cát, động đất và các loại thời tiết bất lợi nên ở đây không thể đóng quân. Cái nóng mùa hè ở nơi này quả thực là không chịu nổi, nhiệt độ có thể trên năm mươi độ, mùa đông quanh năm tuyết rơi, nhiệt độ có thể so sánh với hai cực Nam Bắc. Cho đến nay, vùng đất này không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, có lẽ do chẳng quốc gia nào có hứng thú để tiếp quản nó.
Mạn Sát Hồng đang đứng ở cửa.
Thời gian này, nhiệm vụ chính của Mạn Sát Hồng là trông chừng Vũ Thành Mị.
Thấy Lâm Chính đến, Mạn Sát Hồng lập tức mở cửa.
Cơ sở vật chất trong phòng khá tốt: một chiếc giường, một cái bàn, một nhà vệ sinh và đẩy đủ những vật dụng dùng hàng ngày.
Nhưng lúc này, tất cả những thứ đó đang rơi đầy trên sàn, đến cả giường cũng bị lật nhào lên.
"Lâm thần y?"
Lâm Thành Mị tóc tai rũ rượi ngồi trên mặt đất thấy Lâm Chính bước vào thì như thể phát điên, lập tức lao về phía anh.
"Lâm thần y! Xin anh thả tôi đi! Xin hãy thả tôi đi! Cho tôi ra ngoài! Tôi không muốn ở đây nữa! Cầu xin anh!"
Vũ Thành Mị la hét bằng cả tính mạng, cô ta như thể đã sụp đổ rồi.
Lâm Chính hất cô ta ra, lãnh đạm đáp: "Muốn rời khỏi đây thì phải ngoan ngoãn hợp tác với tôi, hiểu không?"
"Không vấn đề! Tuyệt đối không thành vấn đề! Chỉ cần anh thả tôi đi, anh muốn tôi làm gì cũng được!"
Vũ Thành Mị vội vã run rẩy kêu lên.
Cô ta thật sự chịu không nổi những ngày tháng bị giam cầm này. Nghĩ lại, cô ta từng là phó thống lĩnh của Thánh Sơn, cao cao tại thượng, hô mưa gọi gió. Vậy mà hiện tại lại bị biến thành tù binh, ngay cả tự do cá nhân cũng bị hạn chế. Làm sao cô ta có thể chịu đựng một cuộc sống như vậy?
"Cô có biết vực Diệt Vong không?"
Lâm Chính không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Chính vừa dứt lời, khuôn mặt Vũ Thành Mị run lên, cô ta nhìn Lâm Chính với vẻ không thể tin được, một lúc sau mới nói: "Lâm thần y, anh... anh định tới gây phiền phức cho Thánh Quân sao?"
"Xem ra cô cũng biết".
"Lâm thần y, tôi phải nói cho anh biết, thủ đoạn của Thánh Quân không ai sánh được! Anh... nếu chọc giận ông ấy, chỉ sợ là sẽ chết bất đắc kì tử. Tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi, tội gì lại tự đi tìm chỗ chết ..." Vũ Thành Mị vội vàng nói.
"Thiên kiêu hạng nhất chưa chết một ngày thì tôi cũng không sống yên ổn một ngày. Nếu như hắn được Thánh Quân trị thương cho, một khi hồi phục, hắn nhất định sẽ tới báo thù! Tôi không sợ thiên kiêu hạng nhất, nhưng nếu hắn ta tấn công những người xung quanh tôi, thì tôi phải ứng phó thế nào?" Lâm Chính nghiêm túc nói.
Với thực lực của thiên kiêu hạng nhất, nếu muốn ám sát những người xung quanh Lâm Chính thì đừng nói Mã Hải, Tô Nhu, Từ Thiên mà thậm chí Băng Thượng Quân, Mạn Sát Hồng, Tần Linh,... không ai trong số họ có thể trốn thoát.
Rốt cuộc, hắn vẫn sở hữu sức mạnh phi thăng!
Đây là một quả bom hẹn giờ, nếu Lâm Chính không kịp thời tháo dỡ, mọi chuyện sẽ kết thúc!
"Vậy... vậy anh muốn làm gì?" Vũ Thành Mị run giọng hỏi.
"Đưa tôi tới vực Diệt Vong!"
Lâm Chính nói giọng nghiêm trang.