“Ai đó? Không biết đây là lãnh thổ của Thiên Thần Điện sao? Mau cút ra khỏi đây, nếu không, giết không hỏi lý do!”, một cao thủ của Thiên Thần Điện rút trường kiếm bên thắt lưng ra, quát hỏi.
Đám người Thiên Thần Điện ai nấy áo trắng giày trắng, lưng đeo bội kiếm. Mỗi một thanh kiếm đều sắc bén vô cùng. Toàn thân chúng trắng như tuyết, giống như được rèn từ khối băng, dưới ánh mặt trời tỏa ra bảy sắc rực rỡ.
Ái Nhiễm biết một khi bị kiếm này làm bị thương đến cơ thể, dù chỉ chút ít cũng sẽ trúng hơn trăm loại độc.
Số độc này đều là độc lạ trên thế gian, không thể cứu chữa.
Đương nhiên Ái Nhiễm không ngốc đến mức dùng cứng chọi cứng với người của Thiên Thần Điện.
Cô ta lập tức hành lễ, nói: “Tôi là Ái Nhiễm, người nhà họ Dục, lần này có chuyện xin được gặp Thánh Quân đại nhân của Thiên Thần Điện!”.
“Người nhà họ Dục đến đây làm gì?”, một người trong số họ nghiêm túc hỏi.
“Xin chữa bệnh!”.
Ái Nhiễm nói: “Tôi sinh ra đã có thể chất đặc biệt, mỗi lần đêm xuống toàn thân sẽ lạnh thấu xương, giống như rơi vào hố băng, cực kỳ đau khổ. Bao nhiêu năm nay nhà họ Dục nhiều lần khám chữa, cầu cứu khắp nơi nhưng không có hiệu quả. Lần này tôi muốn đến xin gặp mặt Thánh Quân đại nhân, khẩn cầu Thánh Quân đại nhân ra tay cứu giúp chữa bệnh cho tôi”.
“Xin chữa bệnh? Hừ, Thánh Quân đại nhân của chúng tôi không rảnh rỗi đến vậy! Cô đi đi, Thánh Quân đại nhân chưa bao giờ khám bệnh cho người khác. Thiên Thần Điện chúng tôi theo đuổi trường sinh bất tử, không phải chỗ cứu chữa người bệnh, cô đến nhầm chỗ rồi!”, người đó lạnh lùng nói.
“Tôi tình nguyện hiến dâng thần vật cầu xin Thánh Quân đại nhân cứu giúp!”, Ái Nhiễm lập tức hô lên.
“Dù cô có hái sao trên trời xuống, Thánh Quân đại nhân cũng sẽ không liếc nhìn lấy một lần. Thần vật mà cô nói có lẽ chỉ là rác rưởi trong mắt Thánh Quân đại nhân, tiện tay là vứt đi được. Cô nghĩ Thánh Quân đại nhân sẽ quan tâm hay sao?”, người đó khinh thường nói.
“Thế à? Vậy tôi đi là được!”.
Ái Nhiễm gật đầu.
“Biết điều đấy, mau cút đi!”.
Bốn người lạnh lùng nhìn Ái Nhiễm, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
Ái Nhiễm cũng không vội, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng miệng lại nói: “Nhưng nếu sau này Thánh Quân đại nhân trách tội bốn người vì chuyện này, hi vọng bốn người đừng có trách tôi”.
Nghe vậy, bốn người kia đều nhíu mày.
“Con khốn, mày có ý gì?”, người đó phẫn nộ mắng.
Ái Nhiễm lấy một hộp báu từ trên người ra, bình thản nói: “Tôi dám bảo đảm Thánh Quân đại nhân rất có hứng thú với vật trong hộp này. Nếu Thánh Quân đại nhân biết tôi lấy vật này làm phí chữa bệnh, đại nhân nhất định sẽ ra tay cứu chữa cho tôi. Chỉ là ‘việc làm ăn’ dâng tới cửa này lại bị các người làm hỏng mất, hi vọng Thánh Quân đại nhân sẽ không trách tội các người chuyện này!”.
Nói xong, cô ta cất hộp đi, bước ra khỏi cao nguyên Thiên Thần.
Bốn người đều biến sắc, trao đổi ánh mắt, sau đó một trong số họ lên tiếng: “Đứng lại!”.
“Các vị đại nhân còn chuyện gì sao?”, Ái Nhiễm bình tĩnh hỏi.
Người đó do dự một lúc, lạnh lùng nói: “Cô nói tôi nghe trong hộp đó là vật gì?”.
“Có lẽ các người không có tư cách được biết”, Ái Nhiễm lắc đầu.
“Vậy cô bảo tôi làm sao bẩm báo với Thánh Quân đại nhân?”, người đó nói.
“Đơn giản! Dẫn tôi đi gặp Thánh Quân đại nhân của các người là được”.
“Thánh Quân đại nhân đang bế quan, không tùy tiện gặp khách. Dù chúng tôi có thông báo cũng phải đứng ngoài cửa, không được gặp mặt. Cô muốn gặp Thánh Quân đại nhân khó như lên trời”, người kia nói.
“Anh chỉ cần đưa tôi đi gặp Thánh Quân, chỉ cần xin Thánh Quân đại nhân gặp tôi một lần, tôi bảo đảm Thánh Quân đại nhân sẽ không tức giận, thậm chí còn thưởng thêm cho các anh!”, Ái Nhiễm nói.
“Thật sao?”.
“Anh nghĩ tôi sẽ hại các anh sao? Đừng quên tôi cũng đi theo các anh, nếu tôi đùa giỡn Thánh Quân, chọc giận thánh nhan thì chẳng phải mạng tôi cũng không giữ được hay sao? Tôi lại lấy tính mạng của mình ra đùa được sao?”, Ái Nhiễm nói.
Nghe xong, bốn người đều im lặng.
Bọn họ lại trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lặng lẽ gật đầu.
“Cũng phải, cô miệng lưỡi sắc bén, chúng tôi nói không lại cô. Đã vậy chúng tôi sẽ dẫn cô đi gặp Thánh Quân đại nhân! Nhưng tôi hi vọng cô có thể hiểu, tốt nhất là cô đang chân thành xin chữa bệnh, vật cô đưa ra cũng phải là vật mà Thánh Quân coi trọng. Nếu không, chúng tôi cùng lắm là bị phạt, còn cô… không đơn giản chỉ là mất mạng! Cô biết hậu quả đấy!”, người đó lạnh lùng nói.
“Yên tâm, tôi hiểu hết, tôi thật sự đến đây để xin chữa bệnh”, Ái Nhiễm gật đầu.
Mấy người kia gật đầu đáp lại, sau đó phất tay, đưa Ái Nhiễm đi sâu vào trong cao nguyên theo đội hình hình vuông.
Ầm!
Đúng lúc đó, cả cao nguyên đột nhiên nổi gió lớn.
Giống như gió cấp mười hai thổi tới, cây cối trên khắp cao nguyên kêu xào xạc.
“Ồ?”.
Bốn người đi bên này đều dừng bước, nhìn về phía nơi bắt nguồn cơn gió.
Gió này kéo dài không lâu thì dừng lại.
Bốn người cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao đây là khu vực cao nguyên, gió lớn cũng nhiều, không có gì lạ.
Trong mắt Ái Nhiễm lại lóe lên tia sáng, như có điều suy nghĩ, một lúc sau bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Cơn gió lớn đó thổi qua đưa theo mùi hương của thực vật bên ngoài cao nguyên vào đây”.
“Thần y Lâm, anh quả nhiên tài giỏi…”.
Ái Nhiễm lẩm bẩm.