TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3365 “TÔI CÒN CHƯA DÙNG TỚI BẢN LĨNH THẬT!”.

Dục Chấn Thiên lên tiếng đã dập tắt ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong lòng Ái Nhiễm.

Lâm Chính cũng hiểu ra thái độ của nhà họ Dục.

Anh lắc đầu, không nói tiếng nào.

Giản Đào cười lớn, quay đầu hỏi: “Gia chủ, có chuyện gì?”.

Dục Chấn Thiên vô cùng do dự, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nhà họ Dục chúng tôi rất sùng bái Cửu Tử Chân Nhân. Hôm nay cậu ta đến khiêu khích Cửu Tử Chân Nhân, chúng tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Hãy để nhà họ Dục thay Cửu Tử Chân Nhân tiền bối giải quyết kẻ này, lấy lại thanh danh cho ông ấy!”.

“Ha ha ha, gia chủ Dục, tôi có thể đảm bảo với ông, ông sẽ không phải hối hận vì quyết định của mình!”, Giản Đào cười lớn, liên tục vỗ tay.

“Bố! Sao bố lại hồ đồ như vậy?”, Ái Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, tức giận hét lên.

Nhưng Dục Chấn Thiên không muốn nói thêm lời nào với Ái Nhiễm.

Ông ta giơ tay lên, sau đó phất tay: “Bắt lấy cậu ta, giao cho Giản thánh thủ xử lý!”.

“Vâng!”.

Người nhà họ Dục không hề do dự, cùng nhau đứng dậy khỏi ghế, lao về phía Lâm Chính.

Vèo vèo vèo...

Mấy trăm cây châm bạc lập tức bay đến từ bốn phương tám hướng, khí độc chưởng độc đáng sợ đánh về phía Lâm Chính một cách vô tình.

Sảnh tiệc vô cùng hỗn loạn.

Nhưng Lâm Chính không lúng túng, vận chuyển sức mạnh phi thăng bao phủ toàn thân.

Keng! Keng! Keng! Keng...

Tiếng động to rõ không ngừng vang lên bên tai.

Tất cả số châm bạc bay về phía Lâm Chính đều bị thân xác Lâm Chính chặn lại.

“Cái gì?”.

Mọi người mở to mắt, không thể tin được.

“Xem Thiên Dục Độc Chưởng của tôi đây!”.

Một cao thủ nhà họ Dục hét lên, lòng bàn tay lan tỏa khói độc, đánh về phía Lâm Chính.

“Chỉ vậy mà cũng xứng gọi là chưởng độc?”.

Lâm Chính hừ lạnh, trở tay đánh tới một chưởng.

Lòng bàn tay anh không hề có chút khí độc nào, nhưng khi đến gần chưởng độc của kẻ kia, khói độc trên tay kẻ kia đều tán loạn tan đi.

“Bị ăn mòn rồi sao?”.

Dục Chấn Thiên biến sắc.

Rầm!

Hai chưởng đối chọi.

Cao thủ nhà họ Dục lập tức bị đánh bay ra ngoài, đâm vào bàn làm chiếc bàn nứt đôi. Người đó không thể đứng dậy được nữa, cánh tay đen thui một mảng, không động đậy được.

Độc lực này đáng sợ đến thế nào?

Mọi người mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.

“Độc của cậu ta đã đến mức vô hình không màu không mùi! Không hề tầm thường!”, một ông cụ nhà họ Dục kinh hãi thốt lên.

“Không cần sợ anh ta! Chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được anh ta hay sao?”.

Giản Đào hét lên, tạo một đường châm quyết, đánh về phía Lâm Chính.

Năm ngón tay anh ta linh động, tung ra mười bảy cây châm bạc, xếp thành hình một con báo ở trên trời cao. Con báo đó giống như đang sống, bay qua bầu trời, bổ nhào về phía Lâm Chính.

Khi nó sắp đến gần, hai tay Lâm Chính nhanh như cắt chụp về phía đám châm bạc hình con báo.

Người xung quanh đều kinh ngạc.

Chẳng lẽ Lâm Chính muốn dùng tay không bắt châm?

Nhưng tốc độ và lực xung kích của châm bạc quá mạnh, lúc Lâm Chính ra tay thì hầu như đã không kịp nữa, châm bạc đâm thẳng vào ngực anh.

“Hay!”.

Người nhà họ Dục âm thầm vỗ tay.

“Ha ha, anh tiêu rồi, anh đã trúng Huyền Báo Kỳ Châm Quyết! Không ngoài ba nhịp thở, lục phủ ngũ tạng của anh sẽ giống như bị con báo gặm nhấm, bị ăn sạch sẽ!”, Giản Đào mừng rỡ, cười lớn.

Nhưng Lâm Chính không hoảng loạn, mà lạnh lùng nhìn Giản Đào: “Con báo? Báo đâu ra? Tôi chỉ nhìn thấy một con cá!”.

Nói xong, Lâm Chính hơi đứng thẳng người dậy.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ tình trạng lồng ngực của Lâm Chính.

Trước ngực anh cắm đầy châm bạc, xếp thành hình con cá...

“Cái gì?”, Giản Đào kinh ngạc.

Hóa ra lúc nãy Lâm Chính ra tay nhanh như chớp không phải muốn dùng tay không bắt châm, mà là chuyển dời vị trí của những cây châm bạc đó, khiến chúng từ hình một con báo biến thành hình một con cá.

Đợi đến khi châm bạc cắm lên người Lâm Chính thì đã thành hình con cá.

Nếu châm bạc xếp thành hình báo đâm vào sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của Lâm Chính bị ăn mòn, thì châm bạc xếp thành hình con cá lại tăng cường xác thịt và nội tạng của Lâm Chính...

Lúc này, Lâm Chính đã trở nên mạnh hơn.

Mọi người đứng ngây ra.

Dục Chấn Thiên và những người khác đều kinh ngạc.

Dục Chấn Thiên tự nhận dù là ông ta cũng không thể thực hiện được kỹ pháp cao siêu như vậy!

Thực lực người thanh niên do Ái Nhiễm dẫn về đáng sợ vậy sao?

“Giản Đào, không biết anh học được gì từ Cửu Tử Chân Nhân. Nếu thủ đoạn của anh chỉ có vậy thì thật khiến người ta thất vọng”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Anh... Anh đừng có đắc ý!”, Giản Đào nghiến răng: “Tôi còn chưa dùng tới bản lĩnh thật!”.

“Thế à? Nếu vậy thì tôi đành để anh xem xem bản lĩnh thật của tôi thôi!”.

Lâm Chính nói, sau đó vung tay.

Một luồng sáng vàng lan tỏa.

Sau đó từng cây Hồng Mông Long Châm lấp lánh rực rỡ bay ra...

Đọc truyện chữ Full