TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3371 CHO DÙ VIỆC NÀY CHẲNG KHÁC NÀO TỰ SÁT.

Lâm Chính và Ái Nhiễm đi bộ đến Thanh Huyền Tông.

Do hoàn cảnh môi trường của vực Diệt Vong, nên không thể vận chuyển xe cộ vào được, thế nên đi đường phải dựa vào ngựa hoặc đôi chân.

Tuy ngựa ở đây ăn toàn linh thảo, vóc dáng rất cao to, mỗi ngày đi được nghìn dặm, nhưng nếu có việc gấp thì đi bộ còn nhanh hơn.

"Không ngờ Thanh Huyền Tông của cô còn có nhiều chuyện như vậy?".

Dọc đường đi, Lâm Chính nghe Ái Nhiễm giới thiệu về Thanh Huyền Tông, cũng coi như biết tới rắc rối lớn mà Thanh Huyền Tông gặp phải vào một tháng trước, anh không khỏi nhíu mày.

"Sợ là lần này Thanh Huyền Tông phải giải tán thật rồi".

Ái Nhiễm hơi lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia buồn bã.

"Sao thế? Huyết Vô Lão Tổ kia ghê gớm lắm sao?", Lâm Chính hỏi.

"Có thể lọt vào tốp 10 đại ác nhân thì sao có thể là hạng tầm thường được? Huyết Vô Lão Tổ thành danh nhiều năm, vẫn luôn nổi tiếng với việc tu luyện y thuật cấm kị. Từ lâu ông ta đã nghiên cứu về y học cải tạo cơ thể con người, muốn thông qua việc cải tạo cơ thể người để đạt được mục đích trường sinh bất tử. Thế nên ông ta rất hay bắt người dân, dùng người sống để thực nghiệm nghiên cứu, cực kỳ độc ác. Vô số tông môn thế gia lên án, nhưng người này thực lực quá mạnh, lại có một mình, đến nhanh, đi cũng nhanh, nên chẳng ai làm gì được ông ta".

"Thanh Huyền Tông gặp họa của Thiên Thần Điện đã thoi thóp hơi tàn, không còn huy hoàng như xưa. Với thực lực hiện giờ mà đấu với Huyết Vô Lão Tổ thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá".

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu, không nói gì.

Ái Nhiễm mỉm cười, bình tĩnh nói: "Nhưng anh cũng đừng lo quá, lần này anh đến đó chỉ để hỏi sư phụ tôi thông tin về Thiên Thần Điện. Bao nhiêu năm nay có không ít người của Thanh Huyền Tông muốn trả thù Thiên Thần Điện, ngặt nỗi thực lực yếu kém, nhưng họ lại biết rất nhiều thông tin về Thiên Thần Điện. Anh hỏi bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ nói cho biết, còn chuyện của Huyết Vô Lão Tổ thì đừng dây vào. Tôi nghĩ sư phụ cũng sẽ không để anh nhúng tay vào đâu".

"Để các cô không bị liên lụy, sư phụ các cô còn đuổi các cô khỏi sư môn, từ điểm này đủ thấy sư phụ cô là người phúc hậu", Lâm Chính cười nói.

Ái Nhiễm không nói gì.

Hai người đi xuyên rừng, lội qua sông, đi hết bình nguyên.

Cuối cùng dừng trước một sơn cốc.

Lâm Chính ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trước sơn cốc là một tấm biển vừa lớn vừa cũ nát, khắc ba chữ lớn.

Thanh Huyền Tông!

"Chúng ta đến rồi", Ái Nhiễm nói.

"Nơi này chính là Thanh Huyền Tông sao?", Lâm Chính quan sát bên trong, nhìn thấy một con đường rêu phong dẫn vào trong sơn cốc. Con đường lồi lõm, đầy vết kiếm và dấu vết của những vụ nổ, vừa nhìn đã biết phải trải qua không ít trận chiến.

Hai người đi vào sơn cốc mới nhìn thấy đằng sau sơn cốc là một ngọn núi lớn xanh biếc.

Có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà dột nát trên núi.

Đó chính là nơi ở của Thanh Huyền Tông.

"Ai vậy?".

Đúng lúc hai người định lên núi thì một tiếng quát khẽ vang lên.

Sau đó một bóng người cầm kiếm lao ra khỏi núi đá ở bên cạnh.

Là đệ tử của Thanh Huyền Tông.

Nhưng đệ tử kia vừa nhảy ra đã nhận ra Ái Nhiễm, không khỏi ngạc nhiên.

"Ái Nhiễm sư muội, sao lại là em?".

"Nam Phong sư huynh, đã lâu không gặp", Ái Nhiễm mỉm cười nói.

"Ơ... Ái Nhiễm sư muội, chẳng phải em đã về rồi sao? Sao lại quay về đây? Mau đi đi, mau đi đi! Em mau về gia tộc đi, đừng đến đây nữa! Nhanh lên!".

Đệ tử kia cuống lên, không ngừng đẩy Ái Nhiễm, muốn đuổi cô ta xuống núi.

"Nam Phong sư huynh, khoan đã, khoan đã...", Ái Nhiễm bất đắc dĩ, vội vàng nói.

"Khoan cái gì mà khoan? Em có biết Thanh Huyền Tông chúng ta gặp đại nạn không? Em mau về đi, ở lại đây nguy hiểm lắm", đệ tử kia vội kêu lên.

"Em biết, chẳng phải là chuyện của Huyết Vô Lão Tổ sao? Em nghe nói từ lâu rồi!".

"Nghe nói rồi mà em còn dám đến đây?".

"Sư huynh, em đến đây là có chút chuyện muốn gặp sư phụ, hỏi xong em sẽ đi luôn", Ái Nhiễm giải thích.

Không phải cô ta không muốn ở lại, mà cô ta biết mình ở lại cũng chẳng được tích sự gì.

Thực ra một tháng trước sau khi biết chuyện này, cô ta đã viết thư khuyên sư huynh và các môn nhân bỏ núi Thanh Huyền, và nhường lại nơi này.

Nhưng tông chủ Thanh Huyền Tông không chịu rời đi, ông ta đuổi gần hết các đệ tử đi, định một mình giữ núi, muốn giữ chút thể diện cuối cùng cho Thanh Huyền Tông, chống lại Huyết Vô Lão Tổ.

Cho dù việc này chẳng khác nào tự sát.

Nhưng ông ta vẫn bất chấp tất cả.

Rất nhiều người phản đối, khuyên nhủ, nhưng không có tác dụng.

Ái Nhiễm biết tính của sư phụ mình, cũng chỉ đành bỏ cuộc.

"Hóa ra là vậy, nếu các em muốn gặp sư phụ, thì để anh đưa đi. Nhưng sư muội, em không được ở lại sơn môn quá lâu, thời hạn Huyết Vô Lão Tổ đưa ra đã đến, bây giờ ông ta có thể đến đây bất cứ lúc nào. Nếu ông ta đến thì chết!", đệ tử kia nghiêm túc nói.

"Yên tâm đi sư huynh, bọn em sẽ không ở lại lâu đâu", Ái Nhiễm gật đầu.

"Vậy được, đi theo anh".

Dứt lời, Nam Phong sư huynh đi trước dẫn đường, đưa Lâm Chính và Ái Nhiễm đi gặp tông chủ Thanh Huyền Tông.

Đọc truyện chữ Full