“Con muốn làm gì? Hỏi chuyện của Thiên Thần Điện làm gì?”, tông chủ Thanh Huyền Tông trở nên nghiêm túc.
“Là vậy, bạn con có mâu thuẫn với Thiên Thần Điện, bây giờ Thiên Thần Điện muốn đối phó với anh ấy, anh ấy bất đắc dĩ phải đánh trả”, Ái Nhiễm kể lại chuyện của Lâm Chính một cách giản lược.
Nghe xong, tông chủ Thanh Huyền Tông im lặng.
Một lúc lâu sau, ông ta mới nhỏ giọng nói: “Cậu trai trẻ, cậu tên gì?”.
“Vãn bối là Lâm Chính, bái kiến tông chủ”, Lâm Chính hành lễ.
“Ừ”, tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Cậu trai trẻ, cậu từng giao đấu với người của Thiên Thần Điện sao?”.
“Từng giao đấu”, Lâm Chính gật đầu: “Nhưng tôi đã trốn thoát ra ngoài”.
“Trốn thoát? Vậy thì đúng rồi, có lẽ cậu đã biết chút ít về thực lực của Thiên Thần Điện phải không?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Xem như có chút hiểu biết”.
“Ha, cậu chỉ có chút hiểu biết, cậu hoàn toàn không hiểu được sâu sắc, cậu hoàn toàn không biết chỗ đáng sợ của Thiên Thần Điện!”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói: “Tôi khuyên cậu hãy từ bỏ việc chống đối Thiên Thần Điện đi. Việc cậu cần làm là chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, mau chóng rời khỏi vực Diệt Vong, trốn ở góc xó nào đó trên thế giới, sống yên ổn hết một đời, như vậy mới là sự lựa chọn tốt nhất”.
Lâm Chính bật cười: “Tiền bối, sao ông không chạy trốn?”.
“Tôi? Tôi có thứ mình cần bảo vệ, sao có thể chạy trốn? Dù có phải hi sinh tính mạng, tôi cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc nói, trong mắt tràn ngập vẻ kiên quyết.
Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta: “Vậy tôi và tiền bối có cách nghĩ giống nhau”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông không nói gì.
“Sư tôn, xin người hãy nói tất cả tin tức liên quan đến Thiên Thần Điện cho Lâm Chính biết. Lâm Chính không phải người của vực Diệt Vong, không hề biết gì về Thiên Thần Điện. Mặc dù Thanh Huyền Tông chúng ta bị Thiên Thần Điện đàn áp đến mức này, nhưng bao nhiêu năm qua cũng cực kỳ hiểu rõ về bọn họ. Sư phụ nói cho Lâm Chính, Lâm Chính cũng có thể chuẩn bị trước, tránh bị thiệt thòi”, Ái Nhiễm nói.
“Haizz, thật ra nói hay không cũng vậy. Thanh Huyền Tông chúng ta không quan tâm đến Thiên Thần Điện cho lắm, người chủ yếu phải đối phó là Huyết Vô Lão Tổ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Huyết Vô Lão Tổ cùng một giuộc với Thiên Thần Điện”, tông chủ Thanh Huyền Tông lắc đầu than thở.
“Cùng một giuộc? Sư tôn, ý của người là…”.
“Không sai, Huyết Vô Lão Tổ cướp núi Thanh Huyền của chúng ta chỉ là cái cớ, thật ra ông ta muốn nhân cơ hội hủy diệt Thanh Huyền Tông chúng ta, lấy đó bày tỏ lòng thành với Thiên Thần Điện”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Cái gì?”, Ái Nhiễm kinh ngạc.
Lâm Chính nhíu mày.
“Cậu thanh niên, cậu nói xem, ngay cả thập đại ác nhân cũng vẫy đuôi lấy lòng Thiên Thần Điện, cậu cảm thấy cậu có thể đối kháng với Thiên Thần Điện được sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.
Ánh mắt Lâm Chính toát ra vẻ nặng nề, nhưng không có chút sợ sệt nào.
Ngược lại, ánh mắt anh sáng trong, hoàn toàn thản nhiên.
“Tiền bối, ông cứ việc nói là được, những chuyện khác ông không cần phải lo”, Lâm Chính nói thẳng.
“Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ. Được rồi, cậu đã nói vậy thì để tôi kể cho cậu nghe về Thiên Thần Điện”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, thẳng thắn hỏi: “Chắc các con đã nghe nói tới Diệp Viêm, điện chủ Thiên Thần Điện chứ?".
“Đương nhiên đã từng nghe nói, người này ở vực Diệt Vong có thể nói là như sấm đánh bên tai, nhưng con nghe đồn Diệp Viêm chỉ mới xây dựng Thiên Thần Điện được trăm năm”, Ái Nhiễm nói.
“Đúng, tính đến bây giờ có lẽ đã được một trăm lẻ một năm. Mặc dù là thế tộc trăm năm, nhưng ở vực Diệt Vong lại chưa là gì. Phải biết rằng, trong vực Diệt Vong có đại tông môn truyền thừa nghìn năm, ngay cả Thanh Huyền Tông chúng ta cũng đã có lịch sử sáu trăm năm, chỉ tiếc lần này sắp sụp đổ trong tay ta”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, nói.
Ái Nhiễm im lặng.
“Đi xa quá rồi, quay lại chuyện chính, điều tôi muốn nói là Diệp Viêm không phải người tầm thường, hắn có thể xây dựng một thế lực to lớn trong thời gian một trăm năm, khiến người của vực Diệt Vong phải bái phục, năng lực này vô cùng đáng sợ. Theo tôi được biết, Diệp Viêm không phải người của vực Diệt Vong, mà hắn cũng là người Long Quốc!”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Người Long Quốc?”, Lâm Chính sửng sốt.
“Không sai, một người Long Quốc chạy đến vực Diệt Vong muốn đứng vững chân không phải chuyện dễ. Hơn nữa, Diệp Viêm đã trăm tuổi nhưng lại không lão hóa, tôi nghĩ tuổi thọ của hắn ít nhất cũng phải hơn hai trăm. Nếu thế thì có thể nhận định hắn đã tu luyện nhiều cấm thuật! Người của Thiên Thần Điện cũng tu luyện cấm thuật, bọn họ không hề kiêng kị điều gì, xem thường sinh tử, chỉ theo đuổi con đường trường sinh bất lão, vì vậy người của Thiên Thần Điện đều đáng sợ.
“Trong thời gian trăm năm Diệp Viêm đến vực Diệt Vong, hắn đã chiêu mộ nhiều người thiên phú dị bẩm, cường hóa thực lực, cải tạo thân xác bọn họ. Người đời đều biết Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần Điện là do hắn đích thân đào tạo ra”.
“Tứ Đại Thiên Vương?”, Lâm Chính mù mịt.
“Bốn người này lần lượt là Đoạt Mệnh, Phán Quan, Truy Hồn, Ẩm Huyết. Y thuật của bốn người họ đã đạt trình độ xuất quỷ nhập thần. Nói thế này vậy, dù là sư phụ tôi cũng… cũng…”, nói đến đó, Ái Nhiễm lại ngập ngừng.
“Dù là tôi cũng chẳng khác gì sâu kiến, vô cùng nhỏ bé trước mặt Tứ Đại Thiên Vương”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
Tim Lâm Chính thắt chặt.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !