“Lâm Chính sao?”, tông chủ và Nam Phong Tề đồng loạt quay qua nhìn anh.
“Không được. Sao có thể chứ. Giờ Thanh Huyền Tông là cái gai trong mắt Thiên Thần Điện, sớm muộn gì cũng phải nhổ bỏ. Nếu như lôi Lâm Chính vào thì khác gì là hại cậu ấy. Không được”, tông chủ lắc đầu.
Lâm Chính mỉm cười: “Tông chủ nói vậy thì hơi thừa rồi. Tôi nói thực là điện chủ Thiên Thần Điện cũng hận tôi lắm, hận không ít hơn Thanh Huyền Tông đâu. Nếu mà muốn trừ khử thì có khi họ giết tôi trước rồi mới động tới Thanh Huyền Tông đấy”.
“Vậy sao?”, tông chủ tỏ ra kinh ngạc.
Ái Nhiễm nói tiếp: “Sư tôn, nhà họ Dục đã tìm một cao thủ tham gia cuộc thi, e rằng sẽ không để cho đồ nhi tham gia đâu. Nhưng nếu Lâm Chính có thể đại điện cho Thanh Huyền Tông tham gia, tìm cơ hội có được sự bảo vệ từ các thế gia thì không chỉ anh ấy an toàn mà thậm chí đến cả Thanh Huyền Tông cũng sẽ bình an vô sự. Như vậy thì chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao”.
“Thế nhưng...”, tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn Ái Nhiễm rồi lại nhìn Lâm Chính.
Ái Nhiễm nhanh nhẹn hiểu ra ngay ý của tông chủ. Rõ ràng là tông chủ không muốn để Lâm Chính đại điện tham gia cho Thanh Huyền Tông mà nghiêng về phía Ái Nhiễm. Giờ Ái Nhiễm cũng đã đắc tội với Thiên Thần Điện và trở thành mục tiêu của đối phương rồi thì Thanh Huyền Tông cũng có thể yên tâm triệu hồi cô ta quay về.
Giờ đây nhân tài của Thanh Huyền Tông đã không còn nhiều. Trong số các đệ tử ít tuổi, duy chỉ có Ái Nhiễm là có thiên phú và y thuật cao nhất. Mặc dù thể chất của cô ta có vấn đề, không thích hợp tham gia cuộc thi nhưng bọn họ có thể hỗ trợ để cô ta không phát bệnh.
Còn về Lâm Chính thì tông chủ không biết gì nhiều. Để anh đại diện cho Thanh Huyền Tông khác gì dập tắt hi vọng cuối cùng của Thanh Huyền Tông chứ?
Thấy tông chủ do dự, Ái Nhiễm lập tức nói: “Sư tôn, y thuật của Lâm Chính không hề thua kém đồ nhi. Để anh ta tham gia là phù hợp nhất”.
“Ái Nhiễm...”, tông chủ định nói thêm gì nữa nhưng lúc này có mùi máu tanh xộc lên cả đại điện.
Tông chủ tái mặt. Lúc này, có một đệ tử từ ngoài lao vào, vội vàng hét lên.
“Tông chủ, không hay rồi, không hay rồi. Huyết Vô Lão Tổ giết lên tới đây rồi”.
“Cái gì?”, tông chủ tái mặt.
“Thập đại ác nhân tới rồi sao?”, Ái Nhiễm nín thở.
“Mau! Tiểu Nhiễm! Lâm Chính, mọi người rời đi từ phía sau, nhanh lên”, tông chủ vội vàng hô lên.
“Sư tôn, còn mọi người thì sao?”, Ái Nhiễm lập tức hỏi.
“Để sư tôn ngăn họ lại. Mọi người mau rời đi đi”, tông chủ Thanh Huyền Tông hét lớn, sau đó đưa Nam Phong lao ra cửa lớn.
Ái Nhiễm đanh mặt, nhìn theo bóng lưng của sư tôn và tiếp tục hét lớn: “Thần y Lâm, anh rời đi trước, tôi đi giúp sư tôn”.
“Cô Ái Nhiễm, nếu đi thì cùng đi. Chứ bảo tôi đi một mình thì sao tôi đi được”, Lâm Chính cười nói.
“Giờ là lúc nào rồi mà anh còn nhiều lời thế”.
“Tôi có nhiều lời đâu”, Lâm Chính nói.
Ái Nhiễm chau mày, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Một lúc sau cô ấn Lâm Chính xuống núi. Lâm Chính tò mò nhưng không hề phản kháng. Cứ thế chạy tầm 3 phút thì hai người tới một con đường lưng chừng núi
“Thần y Lâm, anh xuống dưới núi đợi tôi. Tôi chào sư tôn rồi sẽ đi gặp anh”, nói xong Ái Nhiễm lại chạy lên núi.
“Chào sao? Lấy cớ mà thôi. Cô gái này đúng là mặt lạnh nhưng tâm lương thiện mà”, Lâm Chính lầm bầm rồi cười khổ, anh phủi bụi trên người rồi tiếp tục đi lên núi.