“Ông nói cái gì?”
“Thật quá ngông cuồng. Ông thật sự cho rằng Thanh Huyền Tông hết người rồi sao?”
“Huyết Vô Lão Tổ, có phải ông quá đáng quá rồi không! Thanh Huyền Tông chúng tôi không sợ ông đâu”.
“Chiến thì chiến, giết thì giết, xem ai sợ ai”, người của Thanh Huyền Tông tức giận hét lớn đầy kích động.
Những người còn ở lại Thanh Huyền Tông này đều là những người không sợ Thiên Thần Điện, không sợ chết, họ muốn đồng cam cộng khổ với tông môn nên Thiên Thần Điện sao có thể dọa họ được. Một Huyết Vô Lão Tổ đã là gì trong mắt họ chứ?
“Tốt lắm. Rất tốt. Tôi hiểu rồi. Dựa vào cái miệng thì rõ ràng không thể khuất phục được các người. Dù sao thì đến cả Thiên Thần Điện còn không dọa được các ngươi bỏ chạy cơ mà. Danh tiếng của lão tổ tôi sao có thể chứ? Thế nhưng đứng vội, lão tổ tôi không giỏi dùng miệng để khẩu phục người khác mà tôi giỏi nắm đấm…hoặc là tôi thích nhất là dùng độc”.
Huyết Vô Lão Tổ cười khẩy, đưa tay lên. Cánh tay trái của ông ta khô khốc, không hề có thịt, chỉ còn lớp da bọc xương. Lòng bàn tay bỗng bùng lên một ngọn lửa màu đỏ máu tuy nhiên lại vừa giống như một làn khói. Thứ vật chất đó khẽ chuyển động trông vô cùng kỳ lạ.
Người của Thanh Huyền Tông tái mặt khi nhìn thấy thứ vật chất đó.
“Lẽ nào…là U Độc Hỏa Công?”
“Thật không ngờ ông cũng có mắt nhìn đấy nhỉ. Đúng vậy. Đây đúng là U Độc Hỏa Công do tôi khổ luyện nhiều năm qua. Giai đoạn trước đó lão tổ tôi đã luyện thành công, hôm nay vừa hay có thể lấy ra thử với mọi người”, Huyết Vô Lão Tổ mỉm cười.
“Súc sinh, đúng là súc sinh”.
Tông chủ đột nhiên tức giận, hai mắt đỏ rực, nắm đấm siết chặt, thật chỉ muốn lột da Huyết Vô Lão Tổ ngay lập tức
Đám đông thì tỏ ra nghi ngờ.
“Tông chủ, U Độc Hỏa Công có gì thần kỳ vậy?”, Ái Nhiễm hỏi.
Một người đàn ông khác lên tiếng; “U Độc Hỏa Công là một trong những cấm thuật tàn độc nhất trên thế giới. Nghe nói để tu luyện độc thuật này thì cần dùng người sống để luyện chế, hơn nữa còn rất khó luyện, phải tầm 10 năm trở nên mới có thể hoàn thành. Nếu như Huyết Vô Lão Tổ thu luyện thành công U Độc Hỏa Công thật thì…những người bị bắt để ông ta luyện chế ít nhất cũng phải hàng chục nghìn người…”
“Cái gì?”, Ái Nhiễm bàng hoàng.
Nói vậy thì ông ta đúng là vua của đám ác nhân rồi. Ông ta chính là một ác ma…
“Hừ, tông chủ Thanh Huyền Tông, đúng là tông chủ, một kẻ quá yếu đuối. Chẳng trách Thanh Huyền Tông sa sút, giờ trong vực Diệt Vong, để có thể sinh tồn có ai mà không tìm mọi cách để sống chứ. Có kẻ nào mà không có tham vọng? Vậy nên giết vài người đã là gì? Trong mắt tôi người và súc sinh có khác gì nhau, lấy dùng thì cũng chẳng có gì khác biệt”, Huyết Vô Lão Tổ cười khinh thường. Tông chủ Thanh Huyền Tông tức lắm.
“Có điều, dù sao tôi cũng không phải kẻ tuyệt tình. Thế này đi, chỉ cần các người dâng ngọn núi này lên đồng thời thần phục tôi, dâng cả cô gái kia cho tôi thì…tôi sẽ cân nhắc tới việc tha cho các người một con đường sống, thế nào?”, Huyết Vô Lão Tổ cười hỏi.
Câu nói đó đã thực sự chọc giận đám người Thanh Huyền Tông.
“Muốn chúng tôi đầu hàng sao? Nằm mơ đi”.
“Chúng tôi thề sẽ bảo vệ núi Thanh Huyền”, tiếng la ó vang lên không ngớt.
Huyết Vô Lão Tổ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nếu đã cố chấp như vậy thì tôi đành phải tiễn các người lên đường thôi. Yên tâm, thi thể của các người tôi sẽ không để phí đâu. Gần đây tôi có một phương thuốc luyện chế rất đặc biệt. Nghe nói nếu xử lý cơ thể người theo các đó và thêm vào 30 vị thuốc rồi uống sẽ đại bổ. Không những có thể gia tăng sức mạnh thể xác mà còn có thể tăng khí tức. Tôi thấy trong thời gian tôi ở đây, phải hưởng thụ cho đã xác thịt của các người mới được", nói xong ông ta không thèm khách khí nữa, cứ thế nhảy vọt lên.
“Giờ tới lúc lấy xác của các người rồi”.