Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của tông chủ Thanh Huyền Tông, mọi người đều biết người dẫn đội của núi Côn Bằng e rằng là một kẻ khó đối phó.
"Không ngờ là người này dẫn đội của núi Côn Bằng...", Ái Nhiễm cũng không khỏi cảm khái, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Đây là ai vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Người này tên Hầu Tam, từng là Ngũ trưởng lão của Thanh Huyền Tông".
"Cái gì? Ngũ trưởng lão của Thanh Huyền Tông?", Lâm Chính ngạc nhiên.
"Đúng vậy, nhưng tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Nghe nói tay chân ông ta không sạch sẽ, học trộm dùng trộm rất nhiều bí tịch và bảo bối của Thanh Huyền Tông, thậm chí còn định chấm mút bảo vật trấn bài của Thanh Huyền Tông, sau khi bị phát hiện đã bị Thanh Huyền Tông trục xuất khỏi tông môn. Ông ta ôm hận trong lòng, đầu quân theo núi Côn Bằng, không ngờ lại được núi Côn Bằng trọng dụng, trở thành người đưa đội của núi Côn Bằng đến tham gia cuộc thi! Đúng là tạo hóa trêu ngươi!", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Tạo hóa trêu ngươi? Cô Ái Nhiễm, cô nói vậy là sao?".
"Bởi vì trước đó, người tố cáo Hầu Tam ăn trộm chính là sư phụ tôi, Triệu Giang Ngạn!", Ái Nhiễm đáp.
Lâm Chính bừng tỉnh: "Kẻ thù gặp nhau! Thế thì tôi không thấy lạ nữa rồi!".
"Chậc chậc chậc, Triệu Giang Ngạn, nhìn ông đi, nhìn ông đi, bây giờ ngồi lên ghế tông chủ rồi mà vẫn chẳng khác gì, đúng là nực cười!", Hầu Tam nheo mắt đánh giá tông chủ Thanh Huyền Tông, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Hầu Tam, tôi không muốn phí lời với ông nữa, mọi người đều đến để xin thế gia Độc Cô che chở, tham gia cuộc thi. Tôi nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ân oán của chúng ta chờ cuộc thi kết thúc hãy tính", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng nói.
"Chuyện đó tính sau cũng được, nhưng bây giờ người của ông ngáng chân đệ tử của tôi, là người của ông gây sự trước. Nếu tôi không ra mặt bảo vệ đệ tử của mình thì sau này còn dẫn người kiểu gì nữa?", Hầu Tam cười khẩy nói.
"Ông muốn thế nào?".
"Đơn giản thôi, hoặc là giao người đã ngáng chân đệ tử của tôi ra đây, hoặc là bảo tất cả đệ tử của ông ngồi ở chiếc bàn kia quỳ xuống, dập đầu với người của tôi, nói lời xin lỗi, thì chuyện này coi như xong, được không?", Hầu Tam cười nói.
"Nằm mơ đi!".
"Muốn chúng tôi dập đầu với các ông? Đừng hòng!".
Đám Nam Phong tức điên lên.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng lạnh lùng hừ một tiếng: "Là người đứng đầu tông môn, sao tôi có thể để đệ tử của mình làm chuyện đó chứ? Hầu Tam, ông cũng biết tính tôi mà, yêu cầu này tôi sẽ không bao giờ đồng ý!".
"Nếu vậy thì hôm nay chúng tôi đành phải ra tay rồi!", Hầu Tam lạnh lùng hừ một tiếng, ra hiệu cho người của mình bao vây người của Thanh Huyền Tông, nhìn dáng vẻ thì định ra tay luôn tại đây.
Những người khác đang uống trà vội dạt ra để tránh bị ảnh hưởng.
Ông chủ quán trà cũng co rúm cả người lại, sao dám ra mặt ngăn cản chứ?
Ái Nhiễm không chút do dự, lập tức xông tới, định kề vai chiến đấu với người của Thanh Huyền Tông.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"To gan, dám gây náo loạn ở Huyền Hoa Thành! Không biết bây giờ Huyền Hoa Thành do ai làm chủ sao?".
Nghe thấy thế, cả hai phe đều ngẩn người ra.
Chỉ thấy mấy người chậm rãi đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông quần áo xa hoa, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh thường, dường như không hề coi trọng những người này, nhưng khi nhìn thấy Ái Nhiễm trong đám người thì không khỏi sáng mắt lên.
"Hình như đây là cậu hai của thế gia Độc Cô, Độc Cô Hoài!".
"Cái gì? Đây chính là cậu chủ Hoài?".
"Trời ạ, sao cậu chủ Hoài lại xuất hiện ở đây?".
Mọi người xôn xao.
Ái Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc: "Không ngờ người này lại là một trong hai đại diện của thế gia Độc Cô".
"Hai đại diện? Nghĩa là sao?", Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Thần y Lâm, anh không biết đấy thôi, những thế lực bá chủ như thế gia Độc Cô sẽ có hai suất tham gia cuộc thi. Thế gia Độc Cô sẽ chia hai suất này cho cậu cả Độc Cô Vấn và cậu hai Độc Cô Hoài. Hai người này đều là thiên tài nổi tiếng của thế gia Độc Cô, nhưng người nổi bật nhất không phải là Độc Cô Hoài này, mà là anh trai Độc Cô Vấn của anh ta. Nghe nói thiên phú của Độc Cô Vấn không kém gì Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện, rất giỏi!", Ái Nhiễm trầm giọng nói.
"Hóa ra là vậy!".
Lâm Chính gật đầu.
Độc Cô Hoài mỉm cười đi tới, mọi người ở hai bên đều hành lễ.
"Bái kiến cậu chủ Hoài".
"Chào cậu chủ Hoài".
Tiếng chào hỏi vang lên khắp nơi.
Cho dù là Hầu Tam hay tông chủ Thanh Huyền Tông cũng đều phải cúi đầu.
"Tham kiến cậu chủ Hoài!".
Hai người đều hành lễ.
"Các ông cũng nhận ra tôi sao? Hừ, biết tôi mà còn làm càn ở đây à?", Độc Cô Hoài rời mắt khỏi Ái Nhiễm, khẽ cười hỏi.
"Cậu chủ Hoài, không phải chúng tôi làm càn, mà là đám người này không biết tốt xấu, khiêu khích chúng tôi, cố ý khiến môn nhân của tôi bị thương. Chúng tôi tức quá nên mới làm vậy", Hầu Tam lập tức chỉ tay vào tông chủ Thanh Huyền Tông, nói.
"Vớ vẩn! Là người của các ông tự ngã, lại còn cố ý vu oan cho chúng tôi! Ông là đồ vừa ăn cướp vừa la làng!", Nam Phong tức giận nói.
"Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tôi vu oan các cậu lúc nào?", Hầu Tam khinh bỉ nói.
"Ông..."
"Câm miệng!".
Nam Phong còn định nói gì đó, nhưng đã bị Độc Cô Hoài trừng mắt, lạnh lùng quát.
Nam Phong không dám nói gì nữa.
"Tôi đang ở ngay đây mà các người còn dám cãi nhau à? Không coi tôi ra gì sao?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
"Không dám, không dám..."
Mọi người vội vàng kêu lên.
Độc Cô Hoài liếc nhìn xung quanh, thấy Ái Nhiễm thì bất ngờ hỏi: "Cô gái, cô là người phe nào?".
Ái Nhiễm sửng sốt, chớp mắt nói: "Tôi là người của Thanh Huyền Tông".
"Vậy sao? Nhưng Thanh Huyền Tông khiêu khích núi Côn Bằng trước, theo lý mà nói, bọn họ phải chịu trách nhiệm về việc này. Thế này đi, người đâu, đưa người của Thanh Huyền Tông đi, tôi phải trừng phạt Thanh Huyền Tông!", Độc Cô Hoài mỉm cười nói.
Hắn vừa dứt lời, ai nấy đều ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh, hóa ra tên Độc Cô Hoài này chỉ đến để kiếm chác.