TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3390 "Ý TÔI LÀ NĂNG LỰC CỦA ANH KÉM CỎI QUÁ".

Chắc là không ai dám tin mình có thể nghe thấy những lời nói ngông cuồng như vậy trong trường hợp này.

Đừng nói là quần chúng vây xem xung quanh, ngay cả đám Hầu Tam của núi Côn Bằng cũng há hốc miệng.

Bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một thằng điên, chắc đều nghĩ rằng đầu óc anh có vấn đề.

Độc Cô Hoài không hề nổi giận, mà ngoảnh sang nhìn Ái Nhiễm và tông chủ Thanh Huyền Tông, mặt không cảm xúc hỏi: "Đây cũng là người của Thanh Huyền Tông sao?".

Lúc này tông chủ Thanh Huyền Tông mới hoàn hồn, ánh mắt dao động, nhỏ giọng nói: "Người này là tạp dịch của Thanh Huyền Tông chúng tôi, đầu óc trước giờ không được lanh lợi. Cậu Hoài, chắc là cậu ấy lại phát bệnh, mong cậu đừng chấp nhặt với cậu ấy, tôi xin chịu mọi trách nhiệm".

"Chắc là một kẻ tâm thần...", mọi người hiểu ra.

Nhưng Độc Cô Hoài lại cười khẩy: "Ông nghĩ hắn bị tâm thần thì thoát tội sao? Kẻ nào sỉ nhục thế gia Độc Cô chúng tôi thì đều phải chết, người này phải xử quyết tại chỗ!".

"Cái gì?".

Tông chủ Thanh Huyền Tông biến sắc.

Ánh mắt Ái Nhiễm đanh lại, bàn tay siết chặt.

Nhưng Lâm Chính lại điềm nhiên đáp: "Tôi không phải là tạp dịch gì cả, tông chủ nói vậy chỉ để giải vây cho tôi thôi, nhưng những lời tôi nói cũng không có gì sai cả".

"Thế nên anh cũng chán sống rồi? Xem ra phải kề dao vào cổ anh thì anh mới biết sợ!", Độc Cô Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên.

Các cao thủ của thế gia Độc Cô ở phía sau lập tức rút kiếm đi tới.

Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, mà còn nói thẳng: "Anh giết đi, giết tôi chính là thừa nhận những lời tôi nói là đúng! Huống hồ tôi cũng đâu có nói sai, bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, người của thế gia Độc Cô các anh không phân rõ phải trái trắng đen đã lạm sát người vô tội, cướp đoạt dân nữ hãm hại trung lương. Chúng tôi chết cũng không sao, nhưng từ nay về sau, chắc chắn thế gia Độc Cô sẽ để lại tiếng thối vạn năm, bị người đời chửi rủa. Còn Độc Cô Hoài anh chỉ có trở thành đề tài và trò cười của mọi người lúc trà dư tửu hậu".

Dứt lời, Lâm Chính liền nhắm mắt lại, dáng vẻ chờ chết.

Hơi thở của Độc Cô Hoài như nghẹn lại, vội quát: "Dừng tay!".

Các cao thủ của thế gia Độc Cô liền dừng lại.

"Thằng khốn! Rốt cuộc anh muốn làm gì?", ánh mắt Độc Cô Hoài lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu cậu Hoài có thể công tâm xử lý chuyện này, đảm bảo giải quyết mâu thuẫn giữa Thanh Huyền Tông và núi Côn Bằng một cách công bằng minh bạch, tôi nghĩ mọi người xung quanh sẽ phải nhìn anh bằng con mắt khác. Anh phải biết rằng xung quanh đang có vô số cặp mắt nhìn vào đấy", Lâm Chính nói.

Độc Cô Hoài siết chặt nắm tay, nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy dữ tợn.

Nhưng hắn không thể phớt lờ những lời Lâm Chính nói.

Dù sao xung quanh cũng có rất nhiều người đang nhìn.

Nơi này cũng không phải thế gia Độc Cô, hắn làm gì cũng không ai dám hé răng. Nhưng nếu hắn gây chuyện thị phi ở đây, cho dù bây giờ người ta không nói, nhưng ra khỏi Huyền Hoa Thành thì chắc chắn sẽ một đồn mười, mười đồn trăm.

Đến lúc đó, danh tiếng của thế gia Độc Cô sẽ bị hủy hoại.

Còn hắn cũng trở thành tội nhân của thế gia Độc Cô.

Suy nghĩ một lát, Độc Cô Hoài bỗng nảy ra một ý, hắn kiềm chế lửa giận, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: "Nếu đã vậy thì được, tôi đưa người của cả hai phe đi. Sau khi trở về, tôi sẽ đích thân thẩm vấn các anh, điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này, vậy là công bằng rồi chứ?".

"Sao? Chỉ vì chuyện nhỏ này mà phải đưa chúng tôi về điều tra? Cậu chủ Hoài, năng lực của anh kém quá đấy!", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Anh có ý gì hả?", Độc Cô Hoài nổi giận.

"Ý tôi là năng lực của anh kém cỏi quá".

"Được, thằng khốn, nếu đã vậy thì anh lại đây, nếu trong 30 phút mà anh không giải quyết được chuyện này, và khiến mọi người hài lòng, tôi sẽ lột da anh!", Độc Cô Hoài tức điên lên quát.

"30 phút? Lâu quá, tôi chỉ cần một phút là xong rồi!".

Lâm Chính bình thản đáp.

Đọc truyện chữ Full