TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3392 ÔNG THẬT LÀ TO GAN!

Xung quanh im phăng phắc.

Ai nấy đều mở to mắt nhìn chiếc bàn kia.

Chỉ thấy đám Nam Phong ngồi quanh chiếc bàn, bởi vì chiếc bàn hình tròn, nên tất cả đều quay lưng về phía người kia.

Lại nhìn góc đứng của người núi Côn Bằng kia, ở vị trí đó mà muốn ngáng chân hắn thì đám Nam Phong phải quay hẳn người lại, nếu không chắc chắn không thể làm được.

Nhưng nếu xoay người lại, không những gây ra động tĩnh lớn, mà còn bị rất nhiều người nhìn thấy, chắc chắn đối phương cũng biết ai là người ngáng chân mình.

Từ đây mà thấy tất cả mọi chuyện chỉ là lời nói dối của người núi Côn Bằng.

"Anh có thể biểu diễn cho tôi xem cảnh anh quay lưng ngáng chân không?", Lâm Chính nhìn chằm chằm người kia, hỏi.

"Tôi... tôi..."

Hắn há miệng, nhưng mãi không thốt được câu nào.

"Hầu Tam!".

Sắc mặt Độc Cô Hoài âm trầm, lập tức quát lớn.

“Cậu Hoài!”.

Hầu Tam rùng mình một cái, vội bước tới.

"Hóa ra là người của các ông sinh sự! Hầu Tam! Ông thật là to gan! Biết rõ hôm nay thế gia Độc Cô chúng tôi vào Huyền Hoa Thành, mà ông còn gây thị phi ở đây! Sao? Các ông coi thường thế gia Độc Cô chúng tôi hả?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.

“Cậu Hoài, thực ra tôi cũng không biết, tôi có nhìn thấy sự việc xảy ra thế nào đâu. Chắc chắn là người này cố ý khiêu khích Thanh Huyền Tông nên mới gây chuyện thị phi! Tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu ta! Nhất định sẽ trừng phạt!”, Hầu Tam vội nói, đổ hết tội lên đầu người kia.

“Đừng nhiều lời nữa, tất cả quỳ xuống cho tôi!”.

Độc Cô Hoài tức giận quát.

Tất cả người của núi Côn Bằng đều sợ hãi quỳ mọp xuống đất, run như cầy sấy, không dám cãi lời.

“Người đâu, vả cho mỗi người 100 cái, sau đó đuổi ra khỏi Huyền Hoa Thành! Sau này không cho phép những người này xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không giết luôn không cần luận tội! Rõ chưa?”, Độc Cô Hoài kêu lên.

“Vâng!”.

Mấy cao thủ của thế gia Độc Cô lập tức bước tới, bắt đầu tát đám Hầu Tam tới tấp.

100 cái tát này không hề đơn giản, những người ra tay đều luyện võ, khí kình hùng hậu, kình lực rất mạnh, đánh cho đám người này răng rơi đầy đất, phun cả máu tươi, hai má sưng vù, có người còn lăn ra ngất xỉu.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Người của Thanh Huyền Tông chứng kiến cảnh tượng này đều thầm kêu đáng đời, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng: “Cậu chủ Hoài, anh đánh bọn họ ngất xỉu rồi thì làm sao thực hiện được những gì chúng ta đã nói trước đó? Cả anh nữa, chẳng phải anh cũng nên thực hiện lời hứa sao?”.

Lâm Chính vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn anh.

“Thần y Lâm, đừng nhiều lời nữa, chuyện này bỏ qua đi”, Ái Nhiễm trầm giọng nói.

Thực ra Độc Cô Hoài mạnh tay xử lý đám người của núi Côn Bằng đã có ý rất rõ ràng.

Hắn đã cho người của Thanh Huyền Tông một câu trả lời, đương nhiên cũng không định gây phiền phức với Thanh Huyền Tông nữa. Nếu Lâm Chính còn hùng hổ ép người, muốn Độc Cô Hoài quỳ xuống xin lỗi Ái Nhiễm thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng.

Độc Cô Hoài xoay người lại, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Anh có ý gì? Anh… thực sự muốn tôi quỳ xuống xin lỗi sao?”.

“Trước đó chúng ta đã nói rồi còn gì”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Anh nói đúng, trước đó chúng ta quả thực đã nói thế, nhưng bây giờ tôi không thừa nhận, anh có thể làm gì được tôi nào?”.

Độc Cô Hoài cười khẩy nói, sau đó hét lớn: “Vừa nãy có ai nghe thấy tôi hứa gì với anh ta không?”.

“Không!”.

Mọi người ở xung quanh đồng thanh hô.

“Đấy! Anh xem!”, Độc Cô Hoài nhún vai, vẻ mặt đầy châm chọc.

Lâm Chính không nói gì.

Quanh đây có ai dám đắc tội với thế gia Độc Cô chứ?

Độc Cô Hoài nói không có chính là không có, Lâm Chính thì có thân phận gì mà dám chống đối hắn chứ?

“Cậu chủ Hoài, xin cậu bớt giận, sao chúng tôi có thể bắt cậu xin lỗi được chứ? Huống hồ cậu cũng không làm sai điều gì”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội bước tới, nặn ra một nụ cười nói.

“Nhưng tôi nhớ mặt thằng khốn này rồi, tôi thừa nhận lần này anh thắng, nhưng dù gì anh cũng phải đến cuộc thi, món nợ này chúng ta có thể tính từ từ!”, Độc Cô Hoài nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười khẽ một tiếng, sau đó lại nhìn Ái Nhiễm, nói: “Tôi chờ cô ở phòng số 3 tầng 3 tửu lâu, nếu cô thức thời thì vào đó với tôi. Nếu không thức thời thì tôi nghĩ cô sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu”.

Dứt lời, Độc Cô Hoài xoay người rời đi.

Đọc truyện chữ Full