Ông năm Dục cũng giật mình nhìn Lâm Chính bước tới.
“Nhóc, cậu...là người đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi sao?”
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
Lúc trước Lâm Chính từng giao đấu với Giản Đào ở nhà họ Dục. Nhà họ Dục đã được chứng kiến thực lực của anh. Dù Giản Đào là thánh thủ, là đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân thì vẫn không là gì khi đứng trước Lâm Chính.
Trong mắt nhà họ Dục thì chắc chắn là Giản Đào sẽ bị đánh bại dưới tay Lâm Chính. Giờ Thanh Huyền Tông cử Lâm Chính tham gia quyết đấu thì nhà họ Dục chắc chắn sẽ không thể thắng được.
Thế nhưng Giản Đào chỉ bật cười ha ha. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Thật không ngờ anh lại chiến đấu cho Thanh Huyền Phái. Nếu vậy thì chúng ta có thể phân cao thấp một trận rồi”.
“Phân cao thấp sao? Sao thế? Lần trước còn chưa phân rõ à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Lần trước là do tôi chuẩn bị chưa kỹ. Lần này khác. Tôi đã báo cáo việc của anh với sư tôn rồi. Có sư tôn trợ giúp thì lần này tôi đã khác. Giết anh, dễ như trở bàn tay thôi”, Giản Đào nhìn chăm chăm Lâm Chính và cười khinh thường.
“Nói hay lắm. Lâm Chính, nhà họ Dục chúng tôi đã có lựa chọn tốt hơn rồi. Chúng tôi không chọn cậu thì cậu cũng đừng tức giận. Chúng tôi cũng không muốn đối đầu với cậu. Nếu cậu đồng ý từ bỏ việc làm đại diện cho Thanh Huyền Tông, không còn can dự vào chuyện nhà họ Dục chúng tôi nữa thì tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn. Cậu thấy thế nào?”, ông năm Dục cười.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi sẽ đợi các người ở hiệp đấu đầu tiên”.
“Cậu nói cái gì?", ông năm Dục chau mày.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à? Nếu đã vậy thì chúng ta cứ đợi xem”, Giản Đào tức giận, trừng mắt với Lâm Chính. Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người thì Lâm Chính đã bị gặm sạch còn toàn xương từ lâu rồi.
“Đây là Tu Di, chúng tôi không tiện ra tay. Nhưng điều đó không có nghĩa là các người được ngông nghênh, khiêu chiến với nhà họ Dục. Cậu Lâm, tôi đã cho cậu cơ hội rồi, nhưng cậu không biết quý trọng, vậy thì đừng có hối hận đấy”, ông năm Dục lạnh giọng.
“Tôi làm việc chưa bao giờ phải hối hận”.
“Được! Cậu Lâm, là cậu nói đấy nhé. Vậy thì thâm thù coi như được hình thành”, ông năm Dục bật cười, gật đầu liên tục và nhìn đám người của Thanh Huyền Tông: “Triệu Giang Ngạn, ông cũng đừng nghĩ tới việc có thể bỏ chạy. Đợi chúng tôi giải quyết xong kẻ ngông cuồng này thì sẽ tính sổ với Thanh Huyền Tông các người”.
Nói xong, ông ta phất ông tay áo rời đi. Đôi mắt Ái Nhiễm ánh lên vẻ phức tạp. Một lúc lâu sau cô ta thở dài với vẻ ủ rũ.
“Nhóc đừng nghĩ nhiều, nước dâng thì thuyền lên thôi”, tông chủ Thanh Huyền Tông an ủi.
“Sư tôn, lần này e rằng khiến Thanh Huyền Tông và Lâm Chính liên lụy rồi”, Ái Nhiễm nói.
“Thanh Huyền Tông không sao, có điều Lâm Chính...vẫn nên cẩn thận. Giản Đào dù sao cũng là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân. Nếu như cậu ta nói tự tin đối phó với cậu Lâm thì e rằng...”, tông chủ ngập ngừng.
Lâm Chính thản nhiên: “Các vị không cần lo lắng, một Giản Đào thôi mà, chẳng là gì đối với tôi hết”.
“Anh vẫn nên cẩn thận thì hơn”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính chỉ cười. Lúc này có tiếng hô vang lên: “Người của thế gia Thần Cung tới rồi”.
Giọng nói cao vút khiến đám đông phải chú ý. Lâm Chính cũng quay lại nhìn.
Một đoàn người với khí thế hùng hậu đang bước tới. Đoàn người khua chiêng gõ trống. Họ khiêng một chiếc kiệu có rèm trong suốt, có thể nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên trong.
“Đàn ông đàn ang mà thích ngồi kiệu”.
“Xuất giá hay gì?”, người của Thanh Huyền Tông lầm bầm.
Thế nhưng tông chủ chỉ tái mặt: “Các người câm miệng lại, đừng ăn nói linh tinh, cẩn thận không mất mạng đấy”
Dứt lời đám đông sợ hết hồn.
“Sư tôn, người này...tới từ đâu vậy?”, Nam Phong thận trọng hỏi.
“Một trong bảy kẻ kiệt xuất – Thần Cung Thương, sư huynh biết không?”, Ái Nhiễm nói.