TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3417 “ĐÚNG LÀ PHIỀN PHỨC!”.

“Chú hai, chú sao vậy?”.

Nhìn bộ dạng của ông hai Tề, Tề Trọng Khôn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi.

“Anh cả, xem ra Thủy Tâm vẫn nhạy bén hơn cả. Nó đã nhìn ra nguồn gốc vấn đề, còn chúng ta lại ngây thơ cho rằng Nhiêu Ưng chỉ đến để gây khó dễ cho Thủy Tâm. Haizz, xem ra Tề Phượng Sơn chúng ta khó sống rồi”.

Ông hai Tề thở dài, ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.

“Chú đang nói linh tinh gì vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Tề Trọng Khôn bước tới trước mấy bước, trừng mắt hỏi.

Ông hai Tề chỉ vào Tứ Long Vệ, nói: “Anh cả, anh còn không hiểu sao? Tứ Long Vệ đã dùng đan dược, dùng châm bạc, nâng cao thực lực tới đây. Ngoài ra, bọn họ đều được vũ trang, trông như đại chiến sắp xảy ra. Bọn họ chẳng khác nào đến đây để chém giết”.

Tề Trọng Khôn sửng sốt, nhìn sang bốn người kia, cuối cùng lần này cũng hiểu ra.

“Vì con bị bại liệt mà rớt khỏi vị trí bảy thiên tài, để Nhiêu Ưng thế vào. Nhưng từ ngày Nhiêu Ưng trở thành bảy thiên tài thì luôn bị lời ra tiếng vào quấy nhiễu không yên, đi đến đâu cũng có người nhắc tới con, không xem trọng danh hiệu thiên tài của hắn. Lâu dần hắn sinh ra tâm ma, tu vi y thuật khó mà tiến thêm!

"Nhiêu Ưng là thiên tài trăm năm hiếm có của Trùng Long Cốc, là hạt giống mà bọn họ xem trọng nhất! Nếu Nhiêu Ưng bị tâm ma làm khốn khổ thì sẽ là cú sốc lớn đối với Trùng Long Cốc! Vì thế, lần này bọn họ chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào trừ tâm ma cho Nhiêu Ưng! Dù đây là vùng đất Tu Di, bọn họ cũng sẽ ra tay giết con. Ai dám cứu con, bọn họ sẽ giết người đó! Tề Phượng Sơn dám phản kháng, bọn họ nhất định sẽ tiêu diệt Tề Phượng Sơn! Bố, lần này bố hiểu chưa?”, Tề Thủy Tâm bình tĩnh nói.

Tề Trọng Khôn há hốc miệng, một lúc lâu không nói gì.

Tâm ma, tâm ma…

Trùng Long Cốc đưa Nhiêu Ưng đi tham gia cuộc thi không phải để lấy lợi ích nào đó, mà là để diệt trừ tâm ma!

Muốn trừ tâm ma thì phải giết Tề Thủy Tâm.

Trong thời gian ngắn, nhà họ Tề đều im lặng.

“Hi sinh một mình con là đủ rồi, cần gì phải kéo theo cả nhà họ Tề? Bố, chú hai, các chú các bác, con đã là người tàn phế, một kẻ vô dụng, cần gì phải hi sinh nhà họ Tề để bảo vệ con?”, Tề Thủy Tâm cười chua chát, trong mắt tràn ngập bi thương.

“Thủy Tâm! Sao em lại ngốc như vậy?”.

Ái Nhiễm bước đến kéo tay Tề Thủy Tâm, đôi mắt run run, vẻ mặt tràn đầy đau khổ.

“Chị Ái Nhiễm, không sao đâu, chị về trước đi”.

Tề Thủy Tâm đã nhìn thấu tất cả, nở nụ cười nhàn nhạt, dường như không sợ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Ái Nhiễm siết chặt tay Tề Thủy Tâm, tay còn lại nắm chặt.

Trong lòng cô ta dâng lên nỗi oán giận vô tận, muốn trút giận nhưng lại không làm gì được.

Cô ta biết mình không thể thay đổi những chuyện này, không thể thay đổi hiện trạng.

Đây là nỗi bi thương của kẻ yếu.

“Này, mấy người ở đó luyên thuyên cái gì? Cho tôi một câu trả lời dứt khoát! Nếu không chấp nhận phương án giải quyết của tôi thì hãy dứt khoát một chút, chúng tôi sẽ dùng cách của mình để bảo vệ danh dự của Trùng Long Cốc!”, Nhiêu Uyển phẫn nộ, lớn tiếng quát.

Người của Trùng Long Cốc không còn kiên nhẫn nữa.

Tề Thủy Tâm ứa nước mắt, quay đầu nhìn mấy người Tề Trọng Khôn, nở nụ cười mỉm, sau đó nhìn thẳng tới trước: “Nhiêu Uyển, tôi đồng ý phương án của cô, cô ra tay đi…”.

“Không!”.

“Cô chủ, không được như vậy!”.

“Cháu điên rồi sao? Cháu sẽ chết đấy!”.

Người nhà họ Tề rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng.

Tề Dương lao ra khỏi đám đông, chặn trước mặt Tề Thủy Tâm.

“A Dương, con về đây!”, Tề Trọng Khôn quát lên.

“Bố! Bố muốn trơ mắt nhìn Thủy Tâm chết sao?”, Tề Dương đỏ cả hai mắt.

Tề Trọng Khôn không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu thuộc hạ kéo Tề Dương về.

Sao ông ta lại muốn nhìn con gái mình chết được? Nhưng nếu không làm như vậy, Trùng Long Cốc sẽ ra tay với nhà họ Tề, đến lúc đó Tề Phượng Sơn thương vong nặng nề, thậm chí có khả năng sẽ bị diệt tộc!

Dù sao lần này Trùng Long Cốc cũng muốn giết Tề Thủy Tâm mà không tiếc bất cứ giá nào, không quan tâm hậu quả!

“Không! Bố! Bố không được như vậy! Thả con ra! Con phải cứu em! Mau thả con ra!”.

Tề Dương liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị đưa đi.

“Đúng là phiền phức!”.

Nhiêu Uyển mất kiên nhẫn, liếc nhìn Tề Thủy Tâm ngồi trên xe lăn, sau đó chậm rãi đi tới.

Lòng bàn tay cô ta đã tích lũy khí kình, độc lực đáng sợ bắt đầu xoay vòng trên lòng bàn tay.

Chưởng này đánh ra, Tề Thủy Tâm sẽ chết chắc.

Không ít người đứng xem liên tục thở dài, có người không nỡ nhìn, quay đầu đi, cũng có người muốn lên tiếng khuyên ngăn nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Tranh đấu giữa thế gia tông tộc luôn tàn khốc như vậy, những người đứng ở trên cao đều thấu suốt.

Mắt Nhiêu Ưng sáng rực, nhìn Tề Thủy Tâm một cách dữ tợn.

Nhiêu Uyển đến trước mặt Tề Thủy Tâm, chuẩn bị tung chưởng.

Ái Nhiễm đỏ hai mắt, toàn thân run rẩy, dường như muốn ra tay.

Nhưng cô ta vừa có ý nghĩ đó đã bị cao thủ của Trùng Long Cốc để mắt tới.

Chỉ cần Ái Nhiễm ra tay, người của Trùng Long Cốc nhất định sẽ can thiệp.

Không chỉ Ái Nhiễm, mà nhiều cao thủ của nhà họ Tề cũng bị nhắm đến.

Lần này không còn ai có thể cứu được Tề Thủy Tâm!

“Đợi đã!”.

Trong thời khắc tuyệt vọng, một giọng nói vang lên, ngăn chặn Nhiêu Uyển đang định ra tay.

Mọi người đều sửng sốt.

Lâm Chính bước từ từ đến trước xe lăn, thản nhiên nói: “Các vị, lạm sát người vô tội, đổ oan cho người tốt không hay lắm nhỉ?”.

Đọc truyện chữ Full