Chuột nhắt sao?
Cả hiện trường nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Kẻ này lẽ nào là một kẻ ngốc?
Đường đường là một trong bảy thiên tài mà Nhiêu Ưng lại bị gọi là chuột nhắt. Người này cũng ngông cuồng quá rồi.
Dù vị trí của Nhiêu Ưng bị người ta cho là nhặt được của rơi nhưng nếu không có thực lực thì dựa vào cái gì để có thể nhặt được chứ?
“To gan, cái thứ chó má này. Cậu là cái thá gì mà dám sỉ nhục cậu chủ nhà chúng tôi?”
“Các thiên tài là người để cậu có thể sỉ nhục đấy hả? Cậu chán sống rồi hay gì?”
“Cậu đừng tương rằng có phía quan chức bảo hộ thì chúng tôi không dám làm gì cậu. Cậu có tin giờ chúng tôi tiêu diệt cậu hay không?”
Vài người nhà họ Nhiêu tức lắm. Họ trợn ngược mắt và gầm lên. Bộ dạng như muốn băm vằm Lâm Chính ra vậy.
Thế nhưng biểu hiện của Nhiêu Ưng vẫn vô cùng bình tĩnh. Hắn ra hiệu cho đám đông im lặng và lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Cậu nói tôi là chuột nhắt à?”
“Không phải sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy thì tôi muốn nghe cao kiến của cậu. Nhiêu Ưng tôi dù gì cũng là một trong bảy thiên tài mà. Cậu nói tôi là chuột nhắt, lẽ nào các thiên tài khác cũng thế. Cậu – muốn khiêu chiến với các thiên tài sao?”, Nhiêu Ưng lạnh lùng chất vấn.
Ghê gớm lắm. Nhiêu Ưng định lôi tất cả các thiên tài vào cuộc. Dù Lâm Chính có mạnh tới đâu thì cũng không thể nào có thể đối đầu với cả bảy thiên tài.
“Đương nhiên tôi không muốn khiêu chiến với toàn bộ bọn họ. Tôi chỉ nói anh không có gan giao đấu với cô Tề Thủy Tâm mà lại để em gái anh đối phó với cô ấy. Anh khác gì con rùa rụt cổ? Tôi nói anh là con chuột nhắt mà còn không đúng sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cái gì?”, Nhiêu Ưng giật mình. Đám đông xung quanh cũng thất kinh ngay sau đó...
“Ha ha...”, bỗng có tiếng cười giòn giã vang lên.
“Đồ ngốc này. Có phải đầu cậu úng nước không? Không thấy Tề Thủy Tâm đang ngồi xe lăn à? Môt kẻ bị liệt mà đòi giao đấu với Nhiêu anh kiệt hả? Đầu cậu có vấn đề hay gì? Nhiêu anh kiệt nhà chúng tôi mà giao đấu với cô ta thì khác gì ức hiếp cô ta?”, một người đứng ngoài cuộc không thể chịu đựng được thêm nữa bèn chế nhạo Lâm CHính.
“Ức hiếp? Tôi thấy anh ta không dám thì có”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không dám sao?”, đôi mắt Nhiêu Ưng ánh lên vẻ lạnh lùng. Hắn cười lạnh lùng: “Muốn đấu thì lúc nào cũng được. Chỉ sợ Tề Thủy Tâm không dám mà thôi”.
Hắn rất muốn tận tay lấy đi sinh mạng của Tề Thủy Tâm. Như vậy thì tâm ma của hắn cũng sẽ chấm dứt. Trước đó không ra tay mà hắn để em gái mình hành động thì hắn cũng nghĩ tới trường hợp này rồi. Giờ có kẻ kích động hắn thì hắn càng có cớ mà làm tới.
Ái Nhiễm và người của Tề Phượng Sơn cuống cả lên.
“Thần y Lâm, anh làm gì vậy? Không phải anh thật sự để Thủy Tâm giao đấu với Nhiêu Ưng đấy chứ? Vậy khác gì là tự sát”, Ái Nhiễm khẽ nói.
“Tự sát thì tự sát thôi, để cô ấy ngồi đấy cho Nhiêu Uyển giết thì cũng có khác gì tự sát đâu”, Lâm Chính nói.
Ái Nhiễm á khẩu.
Đúng vậy. Đám đông hết cách sao có thể khuyên được Lâm Chính đây? Vì sao thì đến bọn họ cũng từ bỏ Tề Thủy Tâm rồi. Không ai cứu nổi cô ta.
“Anh Lâm tôi hiểu rồi”, Tề Thủy Tâm hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Anh muốn tôi chết trong sự tôn nghiêm đúng không?”
"Dù sao tôi cũng từng là một trong bảy thiên tài. Nếu như chết trong tay Nhiêu Uyển thì là sự sỉ nhục. Chết trong tay Nhiêu anh kiệt coi như là vinh quang. Huống hồ như vậy thì Nhiêu Ưng cũng trừ khử được tâm ma, Trùng Long Cốc cũng sẽ không còn oán hận gì Tề Phượng Sơn nữa”.
“Tôi không nghĩ như vậy đâu", Lâm Chính lắc đầu.
“Ồ?”, Tề Thủy Tâm cảm thấy khó hiểu.
“Tôi chỉ muốn biết nếu tôi bảo cô chiến đấu với Nhiêu Ưng thì cô có dám hay không mà thôi”, Lâm Chính nói.