TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3423 “DIỆT TRỪ TÂM MA!”.

Cuộc sống của Tề Phượng Sơn thật ra không dễ sống. Ở thời ông nội của Tề Trọng Khôn, thực lực của Tề Phượng Sơn rất mạnh, là một đại thế tộc danh xứng với thực, thậm chí có khả năng đứng vào hàng ngũ thế tộc bá chủ.

Nhưng từ khi ông nội của Tề Trọng Khôn qua đời, Tề Phượng Sơn không còn nhân tài xuất sắc xuất hiện, thế tộc lụn bại nhanh chóng.

Thật ra Tề Trọng Khôn cảm thấy, nếu vì vậy mà suy tàn thì cũng không trách được ai, dù gì mình cũng không đủ năng lực.

Nhưng theo tốc độ suy tàn của Tề Phượng Sơn, nguy cơ dần dần xuất hiện.

Đầu tiên là những kẻ địch trước kia Tề Phượng Sơn. Bọn họ nhân lúc Tề Phượng Sơn suy tàn mà không ngừng tấn công, định hủy diệt Tề Phượng Sơn.

Thật ra các thế tộc lớn khác cũng muốn chiếm lợi ích hoặc cướp đoạt lợi ích từ Tề Phượng Sơn.

Mặc dù Tề Phượng Sơn chỉ là thế tộc hạng vừa, nhưng trước kia cũng có nội tình của thế tộc lớn. Bây giờ thực lực không đủ, ngay càng suy yếu, đương nhiên sẽ thu hút cái nhìn của nhiều người.

Do đó, Tề Phượng Sơn rất mong có được một người có thể dẫn dắt bọn họ vươn lên.

Người này không cần phải quá mạnh, chỉ cần giúp Tề Phượng Sơn có năng lực tự bảo vệ là được.

Hiển nhiên, Tề Thủy Tâm chính là người thích hợp.

Nhưng ông trời trêu ngươi, Tề Thủy Tâm dùng lộn thuốc dẫn tới bại liệt, lại biến Tề Phượng Sơn trở về nguyên hình.

Nếu không thể chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm, ngày tháng của Tề Phượng Sơn cũng không dễ sống hơn chút nào.

Do đó, Tề Trọng Khôn không những quỳ vì con gái mình, mà còn quỳ cho cả Tề Phượng Sơn.

Người của Tề Phượng Sơn đều rưng rưng nước mắt nhìn sơn chủ, có người không ngừng lau nước mắt, có người siết chặt nắm đấm, hận mình vô dụng.

“Sơn chủ, tôi đã nói rồi, chưa chắc tôi có thể chữa khỏi cho cô Tề Thủy Tâm. Nể mặt cô Ái Nhiễm và cô Tề Thủy Tâm, tôi sẽ thử, nhưng kết quả thế nào tôi không thể bảo đảm”, Lâm Chính nói.

Thật ra Lâm Chính không muốn quan tâm chuyện của Tề Phượng Sơn. Nếu không phải Tề Thủy Tâm nói chuyện Tiêu Dao Thần Tán cho anh, anh cũng sẽ không xen vào.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nể mặt Ái Nhiễm.

Nếu Tề Thủy Tâm xảy ra chuyện gì, Ái Nhiễm chắc chắn sẽ đau khổ không thiết sống. Trong mắt Lâm Chính, Ái Nhiễm đã là người đáng tin cậy, anh không hi vọng người bên cạnh mình phải chịu đau khổ.

“Được, được! Cậu Lâm, chỉ cần cậu thử một lần, dù kết quả thế nào, Trọng Khôn cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận!”, Tề Trọng Khôn kích động nói, mắt đỏ lên, nước mắt rơi.

“Tề Dương, lát nữa vào cuộc thi, cháu phải dốc sức phối hợp với cậu Lâm. Lúc cần thiết dù có bị loại cũng phải bảo vệ cậu Lâm, nghe rõ chưa?”, ông hai Tề nói với Tề Dương.

Tề Dương sững sờ nhìn Ái Nhiễm, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính, ánh mắt nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Vâng”.

Tin tức Tề Thủy Tâm đánh bại Nhiêu Ưng như lửa cháy lan ra khắp vùng đất Tu Di.

“Hầy, cậu nghe nói chưa? Tề Thủy Tâm của Tề Phượng Sơn đã đánh bại Nhiêu Ưng”.

“Cái gì? Không phải Tề Thủy Tâm bị bại liệt sao? Vị trí bảy thiên tài cũng đã nhường ra, bây giờ cô ta chẳng khác nào kẻ tàn phế, làm sao đánh bại Nhiêu Ưng?”.

“Nghe nói có người thủ đoạn phi phàm đã giúp Tề Thủy Tâm chữa khỏi bệnh”.

“Cái gì? Tề Thủy Tâm hồi phục rồi sao?”.

“Đừng nghe cậu ta nói bậy, không phải chữa khỏi mà là tạm thời hòa hoãn thôi, chỉ là khống chế bệnh của Tề Thủy Tâm một chút mà thôi”.

“Ồ? Chỉ là khống chế một chút mà có thể đánh bại Nhiêu Ưng? Nếu là Tề Thủy Tâm ở thời kỳ toàn thịnh thì chẳng phải một tay là có thể đánh bại Nhiêu Ưng sao?”.

“Suỵt! Nhỏ tiếng chút! Không được để người của Trùng Long Cốc nghe thấy! Cẩn thận không giữ được đầu”.

Cả đám xì xầm bàn tán, tiếng thảo luận giống vậy cũng xuất hiện trên khắp vùng đất Tu Di.

Người của Trùng Long Cốc đương nhiên cũng nghe được tiếng bàn tán, mặt ai cũng sa sầm.

“Vốn dĩ muốn loại trừ tâm ma, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, e rằng tâm ma của A Ưng lại nặng thêm! A Ưng sao rồi?”, cốc chủ Trùng Long Cốc nhíu mày.

“Đang ngồi thiền ở khu nghỉ ngơi, nhưng tôi thấy sắc mặt của cậu ấy rất khó coi”, một Long Vệ lên tiếng.

“Y thuật của Trùng Long Cốc chúng ta siêu phàm trác tuyệt, nhưng y thuật có cao đi nữa cũng chỉ có thể chữa cơ thể, không thể chữa tâm lý”, một Long Vệ khác nghiêm túc nói.

“Cốc chủ, bây giờ người bên ngoài đều bàn tán vị trí bảy thiên tài của cậu Ưng danh không xứng với thực. Nếu tiếp tục như vậy, không có được lợi ích của thiên tài đã đành, tâm ma của cậu Ưng sẽ càng nghiêm trọng, thực lực khó mà tiến bộ. Thiên tài mà Trùng Long Cốc chúng ta vất vả đào tạo nên sẽ bị hủy hoại!”, một trưởng giả tiến tới, sốt sắng nói.

“Cần phải diệt trừ tâm ma!”.

“Đúng, cần phải diệt trừ tâm ma, nếu không, Trùng Long Cốc chúng ta lấy gì để thăng cấp lên thế lực bá chủ?”.

“Diệt trừ tâm ma!”.

“Cốc chủ, xin hãy diệt trừ tâm ma!”.

Mọi người cùng tiến lên, đồng thanh hô.

Cốc chủ Trùng Long Cốc im lặng.

Ông ta biết diệt trừ tâm ma bọn họ nói là ý gì, đó là định giết Tề Thủy Tâm!

Chỉ khi nào giết chết Tề Thủy Tâm, tâm ma của Nhiêu Ưng mới có thể trừ, thiên tài của Trùng Long Cốc mới có thể vùng dậy.

“Cuộc thi kết thúc thì giết Tề Thủy Tâm đi”.

Cốc chủ Trùng Long Cốc hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Ở cuộc thi nhiều người phức tạp không thể ra tay, sau cuộc thi rồi giết chết Tề Thủy Tâm, lấy đầu cô ta cho Nhiêu Ưng, đồng thời tuyên bố với mọi người là Nhiêu Ưng đã giết Tề Thủy Tâm. Ngoài ra, tiêu diệt Tề Phượng Sơn, giết sạch tất cả, không được để ai sống sót!”.

“Tuân lệnh!”.

Người của Trùng Long Cốc chắp tay đáp lại.

Keng keng keng!

Lúc này tiếng chuông du dương vang lên.

Mọi người hồi hộp nhìn về phía tiếng chuông.

Cuộc thi bắt đầu rồi!

Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !

Đọc truyện chữ Full