Đối phương đứng ở một góc khác. Lâm Chính không nhìn thấy và đối phương cũng không nhìn thấy.
“Người anh em, anh có Thông Quan Châu không?”, người ở phía đối diện lên tiếng. Giọng điệu nghe rất thân thiện, không hề tỏ ra địch ý.
“Không có”, Lâm Chính thành thật trả lời.
Tôi cũng không có. Vậy thì chúng ta cũng không cần phải chém giết nhau làm gì, tìm Thông Quan Châu trước thôi”, đối phương mỉm cười rồi bước ra.
Đó là một người đàn ông để đầu đinh với gò má cao. Người này mặc áo bào màu xám, lưng dắt một con dao nhìn có vẻ vô hại.
“Người anh em, tôi tên Trương Kỳ. Còn anh”, hắn đưa tay ra.
“Lâm Chính”, Lâm Chính cũng bắt tay lại.
“Người anh em, tôi cảm thấy người đông sẽ có sức mạnh nhiều. Một người tìm ra được Thông Quan Châu thì cũng khó mà giữ được. Thông Quan Châu phát ra ánh sáng mà, giấu làm sao được. Cầm Thông Quan Châu cũng không tìm được lối ra. Nhưng nếu chúng ta kết hợp, đụng đâu đánh đó, hai đánh một không chột cũng què mà. Vậy thì chúng ta cùng nhau tìm Thông Quan Châu thì thế nào?”, Trương Kỳ cười nói.
“Vậy tìm được Thông Quan Châu rồi thì anh cầm hay tôi cầm?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh cầm sau đó chúng ta tìm thêm một viên nữa”.
“Nghe có vẻ không tệ nhỉ”.
“Ha ha...người anh em thật thú vị. Đường tôi đi là đường cụt, chúng ta đi đường của anh đi”, Trương Kỳ cười nói.
“Được thôi”, Lâm Chính gật đầu rồi bước tiếp.
Nhưng chưa đi được bao lâu thì bỗng có một luồng sát ý lạnh lẽ ập tới. Lâm Chính lập tức quay người lại. Trương Kỳ rút dao ra đâm vào ngực Lâm Chính.
“Chết đi”, bộ mặt Trương Kỳ khác hoàn toàn tước đó. Hắn gầm lên. Thế nhưng ngay khi con dao chạm vào ngực Lâm Chính thì.
Keng...Âm thanh giòn giã vag lên. Con dao độc không thể làm gì được Lâm Chính.
“Cái gì?”, Trương Kỳ bàng hoàng.
“Người anh em, đánh lén sau lưng là không hay rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Trương Kỳ sợ hãi tới mức vội vàng lùi lại và kéo dãn khoảng cách với Lâm Chính.
“Tôi vốn tưởng có thể tìm được một người bạn thật lòng để hợp tác, một người sẽ không hại tôi,thật không ngờ anh khiến tôi thất vọng quá”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đây là đâu chứ? Là cuộc thi. Bớt một người sẽ bớt đi một đối thủ. Hơn nữa, anh tưởng rằng tôi không biết anh là ai sao? Anh là người ngoài vực mà Thanh Huyền Tông cử tới. Một kẻ ngoại vực thôi mà, muốn giết thì giết. Có điều anh cũng cảnh giác cao độ đấy. Tôi đánh lén mà anh vẫn đỡ được. Đúng là cũng có chút bản lĩnh mà", Trương Kỳ cười lạnh.
Lâm Chính nhìn chăm chăm. Đây là góc của mê cung. Góc tường khá dày nên không có nhiều người nhìn thấy.
“Anh cảm thấy tôi chỉ đến vậy thôi sao?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
“Hừ, tôi nghĩ chắc anh cùng dùng loại thuốc nào đó để khiến cơ thể mạnh lên thôi. Thế nhưng thuốc đó cũng không duy trì được lâu mà còn để lại di chứng nữa. Anh dùng thứ đó để đỡ đòn của tôi thì đúng là quá ngốc nghếch. Có lẽ lúc này thuốc dã phát tác dụng rồi”.
Trương Kỳ mỉm cười, cầm con dao đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính hờ hững nhìn anh ta: “Anh còn vô tri lắm”.
“Ngốc mà còn cứng miệng à”, Trương Kỳ gầm lên và lao con dao tới.
Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên. Cả người Trương Kỳ bị một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp chèn ép. Hắn khó có thể đứng thẳng người
Hắn bàng hoàng nhìn Lâm Chính: “Anh...đúng là người ngoài vực sao?”