Sở Thu và Trương Kỳ tưởng mình nghe nhầm. Nhất là Trương Kỳ. Hắn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt vô cùng mơ hồ. Hắn hoàn toàn không nghĩ ra được người này định làm gì.
Anh đang giở trò sao? Hay là người này tới tham gia cuộc thi chỉ đơn giản là vì làm ăn?
“Anh nghiêm túc chứ?”. Sở Thu vẫn còn cảm thấy không dám tin bèn hỏi bằng giọng nghi ngờ.
“Các hạ cảm thấy tôi đang nói đùa sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Sở Thu im lặng một lúc rồi nói: “Tôi bỏ ra 5000 viên đan được cấp phẩm, coi như là mạng của tôi. Tổng cộng là 7000 viên thì thế nào? Chỉ cần các hạ đảm bảo cho tôi có thể rời được khỏi đây, hơn nữa không động vào Thông Quan Châu của tôi thì 7000 viên đan dược này là của anh”.
Lâm Chính không trả lời ngay mà chỉ hỏi Trương Kỳ: “Sở Thu tới từ thế tộc nào thế?”
“Bẩm đại nhân, Sở Thu là thiếu trang chủ của sơn trang Vân Tiếu. Sơn trang Vân Tiếu cũng là một thế tộc lớn, thực lực rất mạnh. HIện tại đang quản lý tới bốn thành trì. 7000 đan dược cấp phẩm đối với họ không phải là điều gì ghê gớm”, Trương Kỳ nói.
“Vậy sao?”
“Đại nhân, tôi muốn hỏi về Thông Quan Châu...có phải là chỉ cần giao đủ đan dược thì số Thông Quan Châu này là của người đó phải không?”, Trương Kỳ thận trọng hỏi.
Lâm Chính gật đầu, điềm đạm nói: “Đúng vậy, chỉ cần đủ đan dược thì người đó có thể lấy Thông Quan Châu”
“Vây tôi nộp 6000 viên cấp phẩm mua Thông Quan Châu”, Trương Kỳ lập tức hô lên.
Sở Thu giật mình, nhìn chăm chăm Trương Kỳ và trầm giọng: “Tôi bỏ ra 7000 viên”.
“8000”.
“10000”, Sở Thu lập tức tăng giá.
Rõ ràng là Trương Kỳ không thể bằng Sở Thu. Còn tiếp tục thì sẽ không thể nào gom được nhiều đan dược cực phẩm như thế. Đan dược cực phẩm chính là những đan dược được tạo ra từ các dược liệu hiếm có.
Tại vực Diệt Vong, thứ có thể phân rõ ràng địa vị cao thấp của bạn chính là cực phẩm. Ví như nhà họ Dục hay là Tề Phượng Sơn, có khi cả tông môn cũng không có nổi 10000 viên đan dược cực phẩm. Mà số lượng đó còn là số lượng mà các thế gia phải tích lũy nhiều năm mới có được.
Mà số đan dược này chính là con át chủ bài của các gia tộc kia. Vì ở đây là Vực Diệt Vong, mọi người đấu nhau đều dựa vào y thuật cả.
Cực phẩm đan dược có thể tạo ra được các công năng khác nhau và hiệu quả cũng hết sức phi phàm. Ví dụ như một viên đan dược cực phẩm trong nháy mắt có thể khiến sức mạnh của người khác tăng lên hàng nghìn lần.
Hoặc là có thể khiến vạn độc bất nhập. Hoặc là tăng tuổi thọ, tăng tu vi. Nhất là trong quá trình chiến đấu, độc dược mạnh yếu đóng vai trò rất lớn trong việc thắng bại của cuộc chiến.
Hai thế tộc chém giết lẫn nhau thì sẽ dựa vào tài lực, xem ai có đan dược nhiều. Nên giống như là chiến tranh tiền tệ vậy. Nếu có đủ đan dược thì hoàn toàn có thể khiến một người bình thường gia tăng sức mạnh khủng khiếp.
Vì vậy Lâm Chính đòi đan dược từ họ cũng là để chuẩn bị cho chính mình.
Nếu anh không thể thông qua cuộc thi để nhận được sự bảo vệ từ các thế tộc để đối khán với Thiên Thần Điện thì đành phải dùng chiêu này thôi, kiếm đủ đan dược cực phẩm cùng vũ trang cho Dương Hoa để đối đầu với Thánh Quân Diệp Viêm.
Anh cũng không hề lo sợ sau khi rời khỏi mê cung thì những người này sẽ nuốt lời. Bởi vì thứ mà họ đã dùng là độc dược đặc biệt do Lâm Chính tạo ra, trong thời gian ngắn không thể nào giải được hết độc.
Những thế tộc kia đã phải bỏ ra rất nhiều tiền tài công sức để bồi dưỡng ra những thiên tài nay nên bọn họ không thể nào vì đan dược mà từ bỏ những hạt giống của mình.
Thế nhưng rõ ràng cách ra giá của Sở Thu vẫn khá bảo thủ. 10000 viên đan dược không hề tạo ra quá nhiều áp lực cho hắn.
Ngược lại đối với Trương Kỳ thì đây đã là giới hạn rồi. Lâm Chính suy nghĩ rồi điềm đạm nói; “Vậy thì 10000 trước đi”.
Nói xong Lâm Chính lấy ra Thông Quan Châu.
Sở Thu tỏ vẻ ngạc nhiên: “10000 trước là ý gì vậy?”
“Rồi anh sẽ biết. Yên tâm. Nếu giá của anh đủ cao thì Thông Quan Châu này sẽ thuộc về anh”, Lâm Chính cười nói.
Sở Thu không hiểu lắm ý của Lâm Chính. Thế nhưng giờ hắn cũng không thể nói gì , dù sao thì cái mạng nhỏ của hắn cũng bị Lâm Chính tóm rồi
“Được rồi các vị. Thông Quan Châu mà các vị muốn nằm ở đây. Nếu tôi là các vị thì tôi khuyên các vị nên hiện thân đi, đừng để tôi phải ra tay với từng người”, lúc này Lâm Chính giơ cao Thông Quan Châu lên và hô lớn.
Những người đứng từ xa thấy vậy thì đều chau mày. Ý gì vậy? Khiêu chiến với đám đông sao?
Đám đông giật lắm, lập tức bước ra. Đó là một cô gái tóc dài, tầm khoảng 30 tuổi.
Ánh mắt cô ta lạnh như băng. Tay cô ta cầm kiêm dài, toàn thân ghim đầy châm. Rõ ràng điều đó giúp thực lực của cô ta gia tăng.
“Người bạn này, Thông Quan Châu đưa cho tôi, tôi sẽ không giết anh", cô gái trầm giọng.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Cô bỏ ra được bao nhiêu tiền?”
Cô gái giật mình: “Ý anh là gì?”