TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3435 "KẾT THÚC RỒI À?”

Nghe Lâm Chính nói vậy, đừng nói Nhiêu Ưng hết sức kinh ngạc, ngay cả Sở Thu và đám người Trương Kỳ ở phía sau đều trợn mắt há hốc miệng, không thể tin được.

"Lâm Chính đại nhân đang muốn làm gì đây?"

"Chẳng lẽ… muốn bắt Nhiêu Ưng, sau đó bảo người của Trùng Long Cốc lấy đan dược chuộc người?", khuôn mặt Sở Thu đờ đẫn, ngơ ngác hỏi.

"Anh ta điên rồi sao? Đây là một trong bảy thiên tài đó”.

Trường Kỳ há to miệng, gần như không thể tin được.

Ý tưởng của Lâm Chính thật điên rồ.

Hơn nữa, anh cần nhiều đan dược như vậy làm gì?

Một mình anh có thể ăn hết sao?

Trong cơ thể có nhiều đan dược cực phẩm như vậy, chưa bàn tới là có ăn được hay không, cho dù ăn được, cũng không ai nói được nhiều đan dược dung hợp có dẫn đến biến chất thuốc, sinh ra kịch độc hay không.

Huống chi, một mình anh có hơn mười nghìn viên đan dược cực phẩm, thoạt nhìn đây chẳng khác gì kho bạc di động, ai nhìn mà không ham? Nhất định sẽ sinh ra lòng tham muốn cướp bóc.

Đến lúc đó, nếu có người giở trò với anh, tự anh có thể chống đỡ được sao?

Đồ điên!

Người này hoàn toàn điên rồi.

Mọi người kinh hãi.

"Nhiêu Ưng! Đám người ở Trùng Long Cốc bồi dưỡng anh, chắc chắn tiêu tốn không ít tiền bạc và tài nguyên vì anh. Vậy chắc hẳn giá trị của anh đáng giá ít nhất năm ngàn viên đan dược cực phẩm nhỉ?", Lâm Chính nhìn chằm chằm Nhiêu Ưng, mỉm cười hỏi.

"Hừ, cậu khinh thường người khác thật đấy! Những năm gần đây, số đan dược tiêu hao trên người tôi không chỉ có năm ngàn đâu, chí ít cũng phải tám ngàn, cậu xem thiên tài anh kiệt như tôi là người nào hả? Chỉ một ít thuốc có thể so sánh với tôi hả? Đừng ngạo mạn không coi ai ra gì”.

Nhiêu Ưng lạnh lùng quát rồi giẫm chân bước đến chỗ Lâm Chính.

Ý thù địch nhanh chóng quét đến.

Đương nhiên hắn không muốn nghe Lâm Chính nói nhảm nên muốn ra tay khống chế người này trước.

Mà dường như Lâm Chính không chú ý đến hành động của Nhiêu Ưng, anh vẫn còn đứng yên suy nghĩ.

"Tám ngàn viên đan dược cực phẩm ư? Nếu vậy, tôi ra giá mười ngàn thì liệu Trùng Long Cốc có đồng ý hay không? Nếu không thì nên làm gì? Suy nghĩ kỹ lại, vẫn nên ra cao hơn, chờ bọn họ trả giá…"

Lâm Chính lại tính toán.

Nhiêu Ưng thấy vậy giận tím mặt.

"Đồ khốn nạn! Cậu dám phớt lờ thiên tài anh kiệt như tôi sao?”

Sau khi gào lên một tiếng, Nhiêu Ưng lập tức vung cánh tay về phía Lâm Chính.

Vèo!

Trong nháy mắt, một loạt châm bạc phi đến, bay thẳng đến chỗ hiểm trên người Lâm Chính.

Châm bạc biến thành hình dáng diều hâu, nhìn giống như vật sống, khí thế hung mãnh cùng sức mạnh phi thường.

Lúc xuất hiện chiêu này, Trương Kỳ thét lên chói tai rồi lùi về phía sau.

Sở Thu nghiêm mặt lại.

Thiên tài quả nhiên là thiên tài, cho dù bị kéo vào hàng dự bị, người thường cũng không thể so sánh được.

Cả Sở Thu và Trương Kỳ cũng không thể đỡ được chiêu thức này.

Tốc độ diều hâu cực kỳ nhanh, mở rộng hai cánh nhào về phía Lâm Chính.

Đến lúc Lâm Chính kịp phản ứng thì diều hâu do châm bạc biến thành đã đến gần trong gang tấc.

Lâm Chính nhíu mày, không tránh đi.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!...

Tất cả châm bạc đều đâm vào người anh.

Lâm Chính lập tức lui về sau vài bước, lúc cúi đầu xuống mới thấy trên ngực bất ngờ xuất hiện một hoa văn châm bạc trải rộng.

"Kết thúc rồi à?”

Nhiêu Ưng thấy thế, trên mặt toát ra vẻ khinh thường và cười khinh bỉ.

Hắn hung hăng đạp Tề Dương một cước, híp mắt nói: "Đồ chó! Không phải anh nói người này có thể đánh bại tôi sao? Bây giờ trong người anh ta toàn châm bạc diều hâu của tôi, hơi thở sẽ cạn kiệt trong vòng mười nhịp hô hấp, lục phủ ngũ tạng cũng tan nát, hắn ta sắp chết rồi! Anh như thế này thì lấy gì để đánh bại tôi?”

Tề Dương nghe thấy vậy, sắc mặt sợ hãi đến tái nhợt, đần độn nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.

Hắn từng thấy Lâm Chính ra tay, ít nhất hắn không phải đối thủ của Lâm Chính. Mặc dù hắn cảm thấy chắc chắn Lâm Chính không phải là đối thủ của Nhiêu Ưng nhưng ít nhiều cũng có thể tránh được mấy chiêu.

Ý đồ của hắn là hy vọng Lâm Chính có thể giữ chân Nhiêu Ưng, để hắn thừa cơ chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng Tề Dương cũng không ngờ được rằng, Lâm Chính lại không thể chịu nổi một đòn.

Đọc truyện chữ Full