Mọi người ở ngoài đều kinh ngạc.
Họ hoàn toàn không hiểu tại sao đám người còn lại này lại ngừng đánh giết, ngược lại cực kỳ ăn ý tìm lối ra.
“Có nhiều người như vậy phân công rõ ràng, mỗi người tìm một đường, cứ thế tìm được lối ra trong vòng vài phút cũng không khó”, Thần Cung Thương bên Thần Cung thế gia nhìn chằm chằm mê cung, lạnh nhạt nói.
“Tìm lối ra bằng cách nào đúng là không khó gì, nhưng khó là họ sao mà lại đồng lòng như vậy? Là ai khiến họ đồng lòng?”, Nguyên Huyền Tâm bên cạnh mỉm cười nói.
Thần Cung Thương không ừ hử gì, nhìn chằm chằm một bóng người đã bước vào lối ra.
“Vòng thứ nhất cuộc thi mê cung chính thức kết thúc, tuyển thủ đầu tiên ra khỏi mê cung là Lâm Chính – đại diện của Thanh Huyền Tông”.
“Tuyển thủ thứ hai ra khỏi mê cung là Sở Thu – đại diện Vân Tiếu sơn trang”.
“Tuyển thủ thứ ba ra khỏi mê cung là Trương Kỳ - đại diện Tường Vân Phái”.
“Tuyển thủ thứ tư ra khỏi mê cung là Tề Dương – đại diện Tề Phượng Sơn”.
“Tuyển thủ thứ năm ra khỏi mê cung là Nhiêu Ưng – đại diện của Trùng Long Cốc”.
“Xin chúc mừng năm đại diện trên đã thành công tiến vào vòng thứ hai của cuộc thi. Mời các vị tuyển thủ nghỉ ngơi trong chốc lát, mê cung cuộc thi sẽ tiến hành đóng lại trong thời gian ngắn, chúng tôi sẽ sửa chữa những phần bị hư hỏng của mê cung. Khi sửa chữa xong, vòng thứ hai sẽ mở ra cho nhóm tuyển thủ thứ hai”.
Ông lão đứng trên lâu các cao giọng nói.
Sau đó danh sách những người đủ điều kiện vào vòng tiếp theo được đính trên tấm bảng cực lớn bên cạnh.
Tên Lâm Chính đứng ở vị trí đầu tiên rất bắt mắt.
“Anh Lâm, anh lợi hại quá”.
“Vạn tuế!”
Người Thanh Huyền Tông cực kỳ vui mừng, đều lao đến chỗ lối ra, mọi người đều vây quanh Lâm Chính reo hò hoan hô.
“A Kỳ! Khá đấy! Không ngờ con lại có thể đứng vững vượt qua vòng thứ nhất, giữ thể diện cho tông môn lắm đấy”.
Người Tường Vân Phái nhanh chân bước đến, chưởng môn Tường Vân Phái – Trương Chính Phong kích động nói.
Trương Kỳ là con trai của Trương Chính Phong.
Thật ra Tường Vân Phái chỉ là một tông môn nhỏ, tham gia cuộc thi chẳng qua là để cho con trai của họ đến trải nghiệm, người Tường Vân Phái không ngờ Trương Kỳ có thể tiến vào vòng thứ hai, dù sao cuộc thi này cũng toàn là người tài giấu tài, thiên tài vô số kể. Xét về thực lực thì Trương Kỳ cũng không tính là mạnh, muốn vượt qua ba mươi thiên tài quả thật khó như lên trời.
Nhưng ai mà ngờ được Trương Kỳ lại có thể làm được, hơn nữa vẫn bình an vô sự.
Đây đúng là kỳ tích.
Dự tính của Trương Chính Phong là Trương Kỳ đi vào trong, không cần phải lấy được Thông Quan Châu, chỉ cần có thể bình an quay về là may mắn lắm rồi.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, dĩ nhiên là quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, thế gian này tàn khốc, ông ta không muốn con trai mình trở thành đóa hoa trong nhà kính nên mới để hắn đến đây trải nghiệm một chút.
Không ngờ con trai lại đem đến bất ngờ lớn cho mình.
“Đại sư huynh tiến vào vòng thứ hai, có hi vọng rất lớn là có thể lọt vào top một trăm của cuộc thi. Chưởng môn, đây là chuyện vui nhất kể từ khi Tường Vân Phái thành lập”, trưởng lão Tường Vân Phái vui mừng nói.
“Nói đúng lắm! Chưởng môn, chúng ta phải chúc mừng mới được”.
“Nhất định phải ăn mừng”.
Mọi người bật cười nói, ai nấy cũng thể hiện rõ sự vui mừng trên mặt.
Nhưng Trương Kỳ lại cười khổ nói: “Bố, trước tiên bố đừng vui mừng quá sớm, con có thể vượt qua vòng thứ nhất đã bỏ ra một cái giá khá lớn, nếu không con trai bố đã không còn mạng từ lâu rồi”.
“Trả giá? Trả giá gì?”, Trương Chính Phong sửng sốt, vội hỏi.
“Sở dĩ lần này con có thể vượt qua được đều nhờ vào anh Lâm – đại diện của Thanh Huyền Tông”.
“Ồ? Là cậu ta sao? Mọi người đứng trên kia đều thấy con đi chung với cậu ta, lẽ nào là cậu ta giúp con à?”
“Cũng có thể nói là thế, thật ra Thông Quan Châu của con là mua từ trong tay anh Lâm”, Trương Kỳ cười khổ nói.
“Mua?”
“Vâng, phải trả vài viên đan dược cực phẩm”.
"Ồ, chỉ là mấy viên đan dược thôi sao? Không sao, mặc dù Tường Vân Phái chúng ta không phải là tông môn lớn gì, nhưng chúng ta có không ít đan dược. Chúng ta có thể trả được, so với việc có thể vào vòng trong thì thứ này tính là gì chứ?”, Trương Chính Phong vỗ ngực, tự tin nói.
Thế nhưng sắc mặt Trương Kỳ lại hơi kỳ lạ, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Bố, không phải chỉ là chút đồ thôi đâu…”
Nụ cười Trương Chính Phong cứng đờ, ngạc nhiên nhìn hắn: “Con phải trả bao nhiêu đan dược cho cậu ta?”
“Tất cả là… tám ngàn viên…”
“Bao nhiêu?”, Trương Chính Phong như ngừng thở, bước lên túm lấy cổ áo Trương Kỳ hỏi.
“Tám… tám ngàn viên…”
“Đan dược cực phẩm?”
“Vâng…”, Trương Kỳ khó khăn gật đầu.
Cả người Trương Chính Phong mềm nhũn, hai mắt tối sầm, choáng váng đến mức ngất lịm.
“Bố!”
“Chưởng môn!”