“Vòng thứ hai là gì?”.
Nhìn mười mấy võ đài hiện lên giữa bãi đất trống, Lâm Chính sững sờ, nghi hoặc hỏi.
“Vòng hai là đấu liên tiếp!”, Ái Nhiễm giải thích.
“Đấu liên tiếp?”.
“Đúng, bốn võ đài sẽ là một tổ hợp, trước tiên tuyển thủ trên bốn võ đài sẽ chiến đấu với nhau, sau đó người thắng cuộc sẽ thi đấu với người thắng cuộc ở võ đài khác. Một tuyển thủ phải đánh thắng ba trận mới có thể vào vòng sau”.
“Vòng này có vẻ đơn giản”, Lâm Chính cười nói.
“Không dễ như anh nghĩ đâu. Cường độ chiến đấu liên tiếp ba trận rất cao, dễ hao hụt thể lực trong lúc chiến đấu, từ đó không thể đối phó trận tiếp theo, vì anh không có thời gian nghỉ ngơi. Ví dụ anh giành thắng lợi ở võ đài đầu tiên sẽ phải đánh với võ đài tiếp theo ngay lập tức, đến khi thắng rồi lại tiếp tục chiến đấu với người thắng cuộc ở võ đài thứ ba, vậy mới tính là thắng!”.
“Nếu thi đấu ở võ đài thứ hai vẫn chưa kết thúc thì sao? Tôi cũng phải lên đó?”.
“Anh phải đợi ở gần đó, vậy thì anh có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi một lúc, khôi phục được chút thể lực”.
“Vậy còn được”.
“Anh không nghĩ tới chuyện thi đấu bên anh chưa kết thúc, nhưng người thắng ở võ đài bên kia đang đợi anh à? Nếu vậy, anh tính thế nào?”, Ái Nhiễm nhìn anh, nói vô cùng nghiêm túc: “Nếu vậy, anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi. Một khi anh kết thúc chiến đấu, người của võ đài kia sẽ tiến lên khiêu chiến anh, không cho anh cơ hội nghỉ lấy sức. Trận chiến như vậy ắt sẽ bị động, khả năng thất bại rất lớn, cho nên các anh không những phải nghĩ cách chiến thắng đối thủ, mà còn phải tốc chiến tốc thắng, như thế thì trận tiếp theo mới có ưu thế! Anh hiểu không?”.
“Vậy là phải chạy đua sao?”.
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên.
“Mức độ tàn khốc của vòng thứ hai không thua kém gì mê cung ở vòng thứ nhất! Vì mọi người đều muốn chạy đua, nên sau khi lên võ đài sẽ dốc hết sức, ra tay tàn độc. Vòng thi đấu thứ hai chắc chắn sẽ lại có nhiều người chết”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
Lúc này, ông cụ trên lầu các lên tiếng.
“Mọi người, xin hãy yên lặng!”.
Hiện trường đang xôn xao lập tức im lặng, vô số ánh mắt tập trung về phía ông cụ.
Ông cụ chậm rãi nói: “Qua hai ngày chiến đấu kịch liệt, chúng ta có tổng cộng 432 tuyển thủ thành công vào vòng thứ hai. Tôi đại diện cho Lôi Trạch, đại diện cho ban tổ chức cuộc thi chúc mừng 432 tuyển thủ đã vào vòng trong!”.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu vòng thi thứ hai!”.
“Như các vị đã thấy, nội dung của vòng thi thứ hai là: đấu liên tiếp!”.
“Chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên 40 tuyển thủ trong hơn 400 tuyển thủ các bạn tiến lên 20 võ đài phía Bắc tiến hành thi đấu. Tám người ở bốn võ đài sẽ là một tổ hợp, tiến hành quyết đấu loại trừ. Cuối cùng trong tám người sẽ chọn ra một người tiến vào vòng chung kết!”.
“Xin mời các bạn chú ý đến võ đài số 1 cho đến số 20. Ở võ đài sẽ hiện lên hai số thứ tự, đó chính là số thứ tự của tuyển thủ sẽ lên võ đài tham gia thi đấu. Tuyển thủ nào thấy số thứ tự của mình thì hãy lên võ đài quyết đấu. Thời gian thi đấu không giới hạn, cho đến khi nào một bên không còn sức chiến đấu phải đầu hàng thì sẽ dừng lại!”.
“Các bạn còn thắc mắc gì không?”.
Ông cụ cất tiếng hỏi, không ai lên tiếng.
“Nếu không có ai thắc mắc thì xin mời cho hiện số thứ tự! Vòng thi thứ hai bắt đầu!”.
Tiếng hô vang lên, trên 20 võ đài dâng lên một cây cột dài như cột cờ, đỉnh cột là một hộp gỗ hình vuông. Hộp gỗ xoay tròn một vòng, sau đó hai bên hộp xuất hiện hai số thứ tự.
Đó là số thứ tự của tuyển thủ!
Mọi người nhìn sang mỗi một võ đài, so số thứ tự của mình.
Nếu phát hiện số thứ tự của mình xuất hiện trên võ đài thì sẽ chạy về phía võ đài chiến đấu.
Bên dưới mỗi một võ đài đều có một người mặc áo choàng màu đen, có vẻ như là trọng tài.
Đợi hai tuyển thủ vào võ đài, bọn họ sẽ hô bắt đầu, đồng thời khởi động cơ chế phòng hộ xung quanh võ đài.
Cơ chế đó hình thành, quanh võ đài sẽ được che phủ bởi một lớp màn ánh sáng màu xanh lam nhạt. Màn sáng đó rất kiên cố, dường như được tạo thành từ khí kình. Dù ở bên trong chiến đấu kịch liệt thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài và võ đài bên cạnh.
“Không có tôi”.
Lâm Chính nhìn quanh một vòng, lên tiếng.
“Tiếc quá”, Ái Nhiễm nghe vậy lại nói.
“Tiếc?”.
“Đúng, những người lên võ đài đợt này thực lực không cao. Với thực lực của thần y Lâm, nếu lên võ đài thì chắc chắn có thể vào vòng trong một cách dễ dàng!”.
“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Cô Ái Nhiễm, điều cô kỳ vọng không phải vậy, mà là cô mong chúng tôi không gặp phải Thần Cung Thương hoặc Duy Ngã Mệnh. Nếu không, thất bại không sợ, chỉ sợ đến cái mạng cũng không còn!”.
Một tiếng cười thản nhiên vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn, hóa ra đó là Sở Thu.
Đi sau hắn còn có Trương Kỳ.
Ở không xa, Tề Dương cũng đẩy theo Tề Thủy Tâm đi tới.
“Các anh không ở khu nghỉ của mình chuẩn bị chiến đấu mà chạy đến đây làm gì?”, Lâm Chính cười, lên tiếng hỏi.
“Cái gì cần điều tức thì đã điều tức tạm ổn rồi, không có gì để chuẩn bị, rảnh rỗi nên qua đây xem xem”, Sở Thu mỉm cười đáp.
“Còn các anh thì sao? Tôi thấy vết thương của Tề Dương không thể lành trong thời gian ngắn, sao còn có tâm tư đi quanh như vậy?”, Lâm Chính nhìn sang nhóm người của Tề Phượng Sơn.
“Anh Lâm, tôi đến để nói với anh, trận tiếp theo Tề Phượng Sơn chuẩn bị sai người đi hối lộ cho anh đấu với tôi, giúp cho anh được thuận lợi vào vòng sau”, Tề Dương nói một cách cay đắng.
“Cái gì?”, Lâm Chính sững sờ.