TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3461 ANH CHỈ CÓ CHÚT BẢN LĨNH NÀY THÔI SAO?”

Không ai ngờ được Lâm Chính lại kết thúc trận đấu bằng cách này.

Chỉ một nắm đấm đã đánh gục Chu Lộng.

Cũng khoa trương quá rồi nhỉ?

Tốt xấu gì Chu Lộng cũng là đại diện của Tam Huyền Tông, thực lực của hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.

Thế nhưng từ đầu đến cuối Lâm Chính lại chỉ đấm hắn một cú.

Người Tam Huyền Tông nghẹn họng nhìn trân trối, khán giả bên dưới cũng cảm thấy rất khó tin.

Rất nhiều cao thủ của các thế tộc nhìn lại Lâm Chính, ánh mắt cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng và ý nghĩ sâu xa.

“Tuyển thủ Lâm Chính, mời đến bục đấu số bốn để chuẩn bị lên võ đài thách đấu”.

Lúc này trọng tài bên dưới lại nói.

Lâm Chính lập tức bước xuống võ đài đi về phía võ đài số bốn.

Đấu liên tiếp là thế, Lâm Chính phải trải qua ba trận chiến, hơn nữa phải toàn thắng mới có thể qua vòng tiếp theo.

Vì bên Lâm Chính đánh khá thoải mái nên trận chiến kết thúc khá nhanh, nên đến khi Lâm Chính đến võ đài số bốn, người ở bên này vẫn còn đang đánh nhau.

“Tuyển thủ Lâm Chính xin hãy chú ý, sau khi võ đài số bốn kết thúc, cậu phải lập tức lên võ đài chiến đấu, nếu cậu không thể lập tức lên võ đài, sẽ bị coi là tự động bỏ quyền thi đấu và bị loại, cậu hiểu chưa?”, lúc này trọng tài dưới võ đài lại lên tiếng.

Đây là độ khó của đấu liên tiếp, nếu các tuyển thủ ở võ đài khác kết thúc trận chiến trước thì dù người ở võ đài đó thắng đối phương cũng không có thời gian thở, phải lập tức bước vào trận đấu tiếp theo.

Ngược lại Lâm Chính vì thắng khá nhanh nên lúc này sẽ đợi ở bên võ đài, trong thời gian đợi lại có thể nghỉ ngơi được một lúc.

Anh đi phía về trận chiến này lập tức gây áp lực rất lớn cho người trên võ đài.

Hai người đánh nhau trên võ đài cùng nhìn về phía Lâm Chính, ai cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, cũng không liều mạng đánh nhau nữa mà bắt đầu nương tay với nhau.

Rõ ràng là họ lo mình tiêu hao quá nhiều khí kình trên người đối phương, sẽ bất lợi cho trận đấu với Lâm Chính sau đó.

Hai người bắt đầu đấm đá nhau không giao chiến chính diện nữa.

Nhưng càng như vậy, thể lực và khí kình của bọn họ vẫn đang bị tiêu hao, dù sao họ cũng phải luôn đề phòng đối phương đánh lén, nhưng cũng chỉ là chuyển tấn công thành phòng ngự mà thôi.

Lâm Chính lắc đầu, anh biết trận chiến này sẽ không kết thúc trong phút chốc, chỉ đành khoanh chân ngồi xuống.

Nhưng lúc này một tiếng nổ vang lên.

Lâm Chính sửng sốt, mở mắt ra nhìn theo nơi phát ra âm thanh.

Các khán giả mới phát hiện bên này đều dời tầm mắt nhìn sang võ đài số hai.

Cùng lúc đó ánh mắt mọi người đều chú ý sang bên này.

Lâm Chính nhìn sang võ đài số hai, đồng tử co lại.

Võ đài số hai là trận đấu giữa Sở Thu và Duy Ngã Mệnh.

Thế nhưng tình thế rất bất lợi với Sở Thu, lúc này bụng gã đã bị khí kính cắt một đường khá lớn, máu chảy ra.

Sở Thu vội lấy châm khí ra đâm vào bụng muốn cầm máu lại, nhưng bản lĩnh của Duy Ngã Mệnh rất mạnh, vài cây châm khí đâm vào nhưng máu không chỉ ngừng lại mà ngược lại còn chảy nhiều hơn.

“Cậu Thu”.

Người Vân Tiếu sơn trang thất thanh gọi.

Sắc mặt trang chủ Vân Tiếu sơn trang cũng sầm lại, nhưng không nói gì mà nhìn chằm chằm Sở Thu.

“Sao thế? Anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”

Mặt Duy Ngã Mệnh không cảm xúc nhìn chằm chằm Sở Thu, khẽ nói: “Lúc mới bước lên võ đài, tôi đã bảo anh mau cút xuống võ đài đầu hàng đi, không ngờ anh lại không chịu, còn có gan khiêu chiến với tôi. Xem ra tôi không thể không giết anh, nếu không người khác sẽ cho rằng Duy Ngã Mệnh tôi là người mà con chó con mèo nào cũng có thể khiêu chiến mất”.

Vừa dứt lời, Ngã Duy Mệnh đi thẳng đến.

Cùng lúc đó khí kình phía sau hắn ta nổ tung, hàng ngàn châm khí bay ra đều nhắm chuẩn vào Sở Thu.

Thoáng chốc áp lực vô tận như thể đè cả võ đài.

Hơi thở Sở Thu căng chặt, hai mắt không có tiêu cự.

Đọc truyện chữ Full