TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3463 THẬT KHIẾN CHO NGƯỜI TA THẤT VỌNG!”

Mọi người đều trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm.

Lúc này, Sở Thu đang đứng dựa vào vách, một tay đã bị gãy, nhiễm độc toàn thân, mình đầy thương tích, huyệt đạo trên người gã cũng bị phong bế bởi khí châm của đối phương.

Gã giống như cá đang nằm trên thớt, chỉ biết nằm yên cho người ta làm thịt!

“Sở Thu thua rồi!”

“Không được, thực lực chênh lệch quá lớn, gã căn bản không phải là đối thủ của Duy Ngã Mệnh”.

“Dù sao Duy Ngã Mệnh cũng là người dám khiêu chiến với Thần Cung Thương, người bình thường sao có thể đánh lại? Sở Thu đúng là không biết phân biệt tốt xấu, gã dựa vào đâu mà đấu với Duy Ngã mệnh chứ!”

“Còn không phải sao? Sở Thu thật sự quá kiêu ngạo, không nhìn nhận rõ thực lực của mình ở mức nào”.

“Tính tình còn ngoan cố, không chịu đầu hàng nhận thua!”

“Yên tâm, lần này gã chắc chắn sẽ đầu hàng, nếu không gã sẽ mất mạng”.

“Chứ còn gì nữa, trận đấu này sắp kết thúc rồi, nói thật tôi không hề có chút hứng thú nào với trận đấu này, tôi chỉ muốn xem trận đấu giữa Duy Ngã Mệnh đại nhân và thiên tài Thần Cung Thương mà thôi”.

“Tôi cũng muốn xem”.

Người bên dưới võ đài bàn tán xôn xao, nhìn vào Sở Thu lắc đầu liên tục.

Có người nhìn bằng ánh mắt thương hại, có người cười thầm trong lòng, ánh mắt lộ rõ sự chế giễu và khinh thường.

Ở trong mắt của nhiều người, Sở Thu hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Sở Thu nên chịu thua ngay từ đầu, tiếp tục đánh chính là một sai lầm.

Kết cục bây giờ là gã tự làm tự chịu.

“Con trai! Đầu hàng đi!”

Hai mắt trang chủ Vân Tiếu sơn trang đỏ ngầu, không thể nhẫn nhịn được nữa mà bước lên mấy bước, vừa khóc vừa gào.

Bây giờ ông ta không muốn thứ tự xếp hạng gì nữa hết, ông ta chỉ hy vọng con trai của mình được bình an vô sự.

“Bố!”

Sở Thu khó khăn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt tràn đầy sốt sắng và lo lắng của trang chủ Vân Tiếu sơn trang, trong lòng run rẩy.

Gã biết rằng mình không cần phải kiên trì nữa.

Thứ được gọi là danh tiếng sao có thể so sánh được với việc được ở cùng người thân?

Sở Thu hít một hơi thật sâu, há miệng chuẩn bị nói đầu hàng.

Nhưng vào lúc này.

Duy Ngã Mệnh đột nhiên giơ tay, bắn ra một cây châm bạc đâm thẳng vào giữa chân mày của Sở Thu.

Bỗng chốc, cái miệng đang hé mở của Sở Thu cứng đờ khiến gã không thể nói được nữa.

Sau đó Duy Ngã Mệnh sải bước lao tới, nhanh chóng lại gần Sở Thu, một tay nắm lấy cằm và mặt của Sở Thu, siết chặt lại, kiến gã há miệng rộng hơn, tay còn lại duỗi ra hai ngón chọc thẳng vào miệng của gã rồi rút ra.

Phụt!

Máu phun trào.

Hai mắt của Sở Thu trợn to, hốc mắt sắp nứt lìa, trong miệng tuôn trào rất nhiều máu, cả người run lên bần bật.

“Gì vậy?”

Người dưới võ đài đều há hốc mồm, trố mắt sợ hãi.

Chỉ thấy cánh tay của Duy Ngã Mệnh đang giơ cao.

Mà cánh tay đang giơ lên đó đang cầm một đầu lưỡi!

Hắn thật sự đã rút đầu lưỡi của Sở Thu!

“A Thu!”

Đầu óc của trang chủ Vân Tiếu sơn trang như sắp nổ tung, ông ta lao về võ đài như một kẻ điên.

Người của Vân Tiếu sơn trang vội vàng cản ông ta lại.

“Trang chủ! Đừng! Nếu ông can thiệp vào trận đấu này ông sẽ đắc tội với người của Lôi Trạch! Vân Tiếu sơn trang chúng ta sao có thể chống lại Lôi Trạch được chứ?”

“Trang chủ, bình tĩnh lại đi!”

Người trong sơn trang hét lên.

Mặc dù mỗi người trong số họ đều vô cùng phẫn nộ, trên mặt đầy nước mắt đi chăng nữa thì lúc này họ cũng không thể hành động liều lĩnh.

Mọi người đều bị sốc trước thủ đoạn đáng sợ của Duy Ngã Mệnh, ai nấy đều ngơ ngác nhìn về phía võ đài.

Không ai ngờ thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh lại ác độc đến vậy, chỉ vì không để đối thủ đầu hàng nhận thua, mà lại rút lưỡi của đối thủ.

“Trọng tài! Tại sao không chịu dừng trận đấu lại? Trọng tài!”

Ái Nhiễm nhanh chóng bước tới, lo lắng hét lên.

Nhưng trọng tài lại lắc đầu, mặt không chút biểu cảm nói: “Không có tuyển thủ nào đầu hàng, nên không thể dừng trận đấu được”.

“Nhưng anh ta không thể chiến đấu được nữa rồi!” Ái Nhiễm vội vàng nói.

“Trừ khi có tuyển thủ mất đi ý thức hoặc đầu hàng, nếu không trận đấu chỉ có thể tiếp tục! Không ai được phép can thiệp!”, trọng tài lạnh lùng nói.

Ái Nhiễm không nói nên lời.

Những người trong Vân Tiếu sơn trang còn tuyệt vọng hơn.

Họ biết không thể cứu cậu chủ được nữa rồi.

Vì đối thủ đã rút đầu lưỡi của Sở Thu ra, không để cho gã đầu hàng, rõ ràng là muốn giết chết gã.

Mọi người đều im lặng.

Vẻ mặt của Lâm Chính cực kỳ lạnh lùng.

“Cậu Duy Ngã Mệnh!”

Trang chủ Vân Tiếu không thể nhẫn nhịn được nữa, nhìn thấy cả người con trai đẫm máu, thê thảm vô cùng, ông ta đẩy người ở bên cạnh ra, vội vàng ôm quyền với Duy Ngã Mệnh ở trên võ đài, rồi hét lên: “Xin hãy tha mạng cho con trai tôi, đại ân đại đức của cậu, Vân Tiếu sơn trang tôi sẽ khắc ghi trong lòng! Cố gắng hết sức để báo đáp lòng tốt của cậu!”

“Ồ?”

Duy Ngã Mệnh liếc trang chủ Vân Tiếu, cười mỉa: “Vân Tiếu sơn trang của mấy người là cái thá gì? Mấy người cho rằng tôi sẽ quan tâm tới việc mấy người sẽ báo đáp những gì sao?”

“Đại nhân...”

“Là con trai của ông khiêu khích tôi trước, tôi phải giết hắn để lập uy! Hôm nay không có ai có thể cứu hắn!”

Duy Ngã Mệnh mỉm cười khinh miệt, sau đó giơ tay nắm lấy cổ của Sở Thu, tay còn lại giơ lên cao chuẩn bị giết chết một người đang sống sờ sờ.

Lúc này cả người Sở Thu không thể động đậy được, cho dù có thể cử động thì gã cũng không thể phản kháng.

Gã chỉ có thể khép hờ đôi mắt, yếu ớt nhìn Duy Ngã Mệnh, lặng lẽ chờ chết...

“Con trai!”

Trang chủ Vân Tiếu ngồi sụp xuống đất, nước mắt lưng tròng.

“Không! Thiếu trang chủ!”

Người trong Vân Tiếu sơn trang ôm nhau khóc rống.

Vẻ mặt của mọi người tại hiện trường rất khác nhau, có người giễu cợt, có người thương cảm, cũng có người đồng cảm, nhưng đa số chỉ là hiếu kỳ hóng hớt mà thôi.

"Đừng trách tôi! Hãy trách bản thân anh quá bất tài, quá ngạo mạn! Nếu tôi không giết anh thì không phải tất cả mọi người đều sẽ khiêu chiến với tôi hay sao? Cho nên anh yên tâm chết đi!”

Duy Ngã Mệnh cười nói, sau đó ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, đột nhiên hạ cánh tay xuống.

Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Duy Ngã Mệnh tiếng tăm lẫy lừng hóa ra là người có phẩm chất như vậy sao? Thật khiến cho người ta thất vọng!”

Dứt lời, Duy Ngã Mệnh sững sờ, dừng động tác nhìn về phía âm thanh phát ra.

Không ngờ người lên tiếng lại là Lâm Chính!

Đọc truyện chữ Full