TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3472 “CỐC CHỦ, ĐÂY LÀ CHIÊU THỨC GÌ VẬY?”

Bông hoa ôm trọn lấy cú đấm của Duy Ngã Mệnh. Nó phát ra lớp bột màu đỏ máu, bay trong không gian trông vô cùng đẹp đẽ.

Duy Ngã Mệnh trố tròn mắt. Lúc này hắn cảm giác thời gian như dừng lại. Một cảm giác không nói nên lời. Cứ như hắn đang chìm vào trong một ý cảnh khác vậy. Mà ý cảnh này là do Lâm Chính tạo ra.

Duy Ngã Mệnh run rẩy, đầu óc tê dại. Đây rốt cuộc là sức mạnh gì vậy? Tại sao một kẻ ngoại vực lại có được công pháp kinh người như thế.

Hắn biết là hắn thua rồi. Chiêu thức này đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn. Sau khi lớp bột phủ tới, đòn tấn công của Duy Ngã Mệnh lập tức bị đánh tan. Nói giống như bị ăn mòn vậy và biến mất không dấu vết.

Còn bàn tay hắn thì đã bị bông hoa ôm trọn. Ngay sau đó, bông hoa màu đỏ máu bóp chặt.

Tầm 10 phút. Duy Ngã Mệnh cũng trở nên đơ người, mọi thứ diễn ra trong một không gian sáng chói.

Thứ ánh sáng như dòng điện chạy khắp người Duy Ngã Mệnh.

Ngay sau đó…Một cú nổ được tạo ra trên võ đài.

Những người bên dưới run rẩy. Cú nổ khiến bông hoa dần biến mất. Duy Ngã Mệnh bay bật ra sau, đập mạnh xuống đất. Cả cánh tay hắn như bị tháo rời, vết thương nhiều không kể siết.

Không chỉ có vậy, cả cơ thể hắn còn có những rãnh vết thương màu đỏ, chúng rất sâu giống như bị in lên và tạo thành một hình thù đặc biệt.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đám đông đều há mồm trợn mắt và nín thở. Duy Ngã Mệnh chật vật bò dậy, phát hiện bản thân bị mất một cánh tay. Hắn tái mặt.

Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hắn hơn là cơ thể hắn không hề thấy đau. Dù một cánh tay đã bị tháo rời. Dường như ngoài việc mất đi một cánh tay thì chẳng có gì xảy ra cả.

Đúng lúc này Duy Ngã Mệnh mới hiểu sự việc đã càng lúc càng nghiêm trọng.

“Không phải chỉ có anh mới hiểu về độc tố. Tôi không còn sức lực nhưng tôi có vô số thủ đoạn đánh bại anh”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhìn Duy Ngã Mệnh.

“Anh”, Duy Ngã Mệnh tức giận. Hắn định nói gì đó nhưng bỗng nôn ra máu. Máu văng khắp võ đài, những nơi mau chạm vào thì đều bị đâm thủng.

“Á?”, người bên dưới tái mặt.

“Duy Ngã Mệnh trúng độc rồi sao?”, Dục Chấn Thiên bàng hoàng.

“Hơn nữa không phải trúng độc bình thường. Giờ từng cọng tóc trên người anh ta cũng có độc nữa”, Giản Đào cũng tái mét mặt.

“Nói vậy thì Duy Ngã Mệnh thua rồi sao?”, có người run rẩy hỏi.

GIản Đào chỉ im lặng. Thực ra không chỉ có hắn nghĩ vậy mà các cao thủ của những gia tộc khác cũng có cùng suy nghĩ

Ở trong vực Diệt Vong, độc là thứ ai cũng kiêng dè. Một khi bị trúng độc, dù không chết ngay thì cũng coi như bị rơi vào tay đối phương rồi.

“Thật không ngờ…thật không ngờ…người ngoại vực này lại có chiêu thức như vậy”, cốc chủ trùng Long Thích nín thở, ngồi về vị trí, sắc mặt ông ta đanh lại. Một hồi lâu vẫn không nói nên lời.

“Cốc chủ, đây là chiêu thức gì vậy?”

“Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng”, cốc chủ lên tiếng.

“Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng sao? Đây là chưởng pháp gì vậy?”

“Lợi hại lắm sao?”, đám đông bàng hoàng.

“Thêm chữ thượng cổ vào thì thường là công pháp của hàng nghìn năm trước. Công pháp mà lâu đời vậy thì các người nói xem có lợi hại hay không".

“Cái gì?”

“Công pháp hàng nghìn năm trước?”

“Vậy…cậu ta sao có thể hiểu được chúng chứ?”

Cốc chủ lắc đầu: “Chưởng pháp này vẫn chưa thất truyền nhưng những người hiểu về nó ngày nay cực kỳ ít, hơn nữa…chưởng pháp này rất khó tu luyện, không phải cứ kiên trì, khắc khổ và có thiên phú dị bẩm thì có thể luyện được. Còn phải gặp may mắn nữa. Lúc tu luyện phải tu luyện hai mạch Nhâm Đốc, khiến chúng mạnh lên không ngừng thì may ra mới thành công”.

Đám đông nghe thấy vậy thì sững sờ nhìn Lâm Chính. Lúc này không còn ai dám coi thường kẻ ngoại vực này nữa.

Đọc truyện chữ Full