Lâm Chính đanh mắt, hỏi thẳng: “Có việc gì sao?”
“To gan, dám dùng giọng điệu đó để hỏi cậu chủ của chúng tôi sao? Cậu chán sống hay gì?"
“Quỳ xuống hành lễ với cậu chủ cho tôi”.
Cao thủ đứng bên cạnh Thần Cung Thương tức giận, ra uy. Lúc này, nguồn khí thế hừng hực giáng xuống.
Người của Thanh Huyền Tông lập tức cảm thấy vô cùng khó thở. Họ tái mặt, cảm tưởng chân không thể đứng vững thêm được nữa. Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng vậy. Ông ta lập tức phóng ra chân khí để cân bằng.
“Tông chủ, không cần phải làm vậy, bọn họ muốn đánh muốn giết thì để họ ra tay đi. Tôi muốn xem xem Lôi Hổ đại nhân vừa nói những lời đó thì để xem có ai dám làm trái hay không?”
Dứt lời hai cao thủ kia phải nín thở.
“Còn không dừng tay sao?”, Thần Cung Thương chau mày. Hai người kia vội vàng tém tém lại với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Thương anh kiệt, tôi và anh không quen biết, nếu như có gì mạo phạm thì mong lượng thứ”, Lâm Chính nói.
“Không ngờ mọt người ngoại vực như anh lại to gan và có thủ đoạn như vậy. Xem ra tôi phải thay đổi cách nhìn nhận dành cho người ngoại vực rồi”, Thần Cung Thương thản nhiên nói.
“Ngoại vực thì cũng là người. Chẳng có gì khác vực Diệt Vong cả. Mọi người đều sống ở trái đất, làm gì có phân cao thấp”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Thú vị đấy. Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh. Hi vọng anh trả lời thật thà”. Thần Cung Thương điềm đạm nói: “Tôi hỏi anh, Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng, anh đã học được nó như thế nào? Ai đã truyền thừa nó cho anh hay là do anh may mắn có được? Ngoài ra, thuốc mà anh dùng để đánh bại được Duy Ngã Mệnh là gì? Ai luyện chế ra?”
Những câu hỏi này có rất nhiều người muốn biết đáp án. Bất luận là Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng hay là loại thuốc Lâm Chính dùng thì cũng đều quá kinh người. Tất cả những thủ đoạn đó mà ở trong vực Diệt Vong thì đều là thủ đoạn của siêu cao thủ cả.
Thế nhưng...Lâm Chính không hề trả lời, giống như không hề nghe thấy.
“Này, anh điếc đấy à? Đang hỏi anh đấy”, một người tức giận quát.
“Vậy anh hỏi cậu chủ của anh, lúc hỏi người khác không biết dùng từ “xin hỏi” hay gì?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Anh nói cái gì?”, tên kia tức tới mức muốn phát nổ.
Bị một kẻ ngoại vực khiêu khích như vậy thì sao có thể chịu nổi chứ? Cần phải biết, Thần Cung Thế Gia không phải là đối tượng mà Trùng Long Cốc hay sơn trang Vân Tiếu có thể so sánh được. Đó là một thế lực mạnh thực sự. Thần Cung Thương còn là một nhân vật có tiếng trong vực Diệt Vong nữa.
Đến cả Lôi Hổ cũng phải nể mặt hắn vậy mà một kẻ ngoại vực lại dám ngông cuồng như vậy.
“Quá ngông cuồng”.
“Đúng vậy.
“Một kẻ ngoại vực mà dám ăn nói như vậy với Thương anh kiệt, qua khốn nạn”.
“Nếu đây không phải là Tu Di thì tôi đã xử lý cậu ta từ lâu rồi’.
“Tôi cũng vậy”.
Có không ít người tức giận chửi bới. Thế nhưng Lâm Chính vẫn mặc kệ.
Thần Cung Thương nhìn chăm chăm Lâm Chính, nheo mắt nhưng chỉ khẽ gật đầu: “Được, vậy xin hỏi các hạ có thể trả lời những câu hỏi vừa rồi của tôi không?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Thực ra chưởng đánh tôi sử dụng không hoàn toàn là Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng hoàn chỉnh mà là dựa vào dựa vào ghi chép trong sách về chiêu thức đó và học thôi”.
“Tự học sao?”, Thần Cung Thương chau mày.
“Đúng vậy. Dựa vào ghi chép của các sách thì tôi đã từ kết nối và học nên không có ai dạy cả, cũng không phải là do may mắn. Nếu mà để nói thì trong quá trình học có câu hỏi hay vấn đề nào tôi sẽ nhờ các thầy nổi tiếng giải thích giúp”
“Vậy đan dược gia tăng sức mạnh thì sao?”
“Do tôi dùng một loại đan dược gia tăng huyết mạch do tôi tự luyện chế”, Lâm Chính nói.
“Đến cả tôi cũng không thể nào chỉ dựa vào sách mà có thể học được những chiêu pháp của hàng ngàn năm trước. Thiên phú của các hạ chẳng lẽ còn mạnh hơn cả tôi sao?”, Thần Cung Thương bật cười.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi nghĩ đúng là như vậy đấy”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng.