“Sống rồi, sống rồi!”
“Thật sao?”
“Có thể là giả được à? Tôi tận mắt nhìn thấy Nam Hạnh Nhi ở Nam Ly Thành được mọi người dìu về khu nghỉ ngơi”.
“Trời ạ, cô ta trúng Tử Sát Long Khí, thế mà còn có thể sống?”
“Ai cứu thế?”
“Người ngoại vực của Thanh Huyền Tông”.
“Lại là cậu ta?”
“Y thuật của tên này tốt thế sao? Đó là Tử Sát Long Khí do chính tay thiên tài Thương thi triển, cậu ta loại bỏ nó thế nào vậy?”
“Không thể tin được…”
Mọi người đều ngạc nhiên thốt lên, tụm năm tụm ba lại bàn tán, không khỏi nhìn sang Lâm Chính.
“Ồ? Loại bỏ được hết ư?”
Bên gia thế Thần Cung, sau khi biết được tin, Thần Cung Thương mở mắt ra, khẽ nhíu mày.
“Thiên tài Thương, người ngoại vực này chắc cũng có chút bản lĩnh, được gọi là thiên yêu nghiệt, anh không thể xem thường”, Nguyên Huyền Tâm bước đến nói.
“Người có thể giải được Tử Sát Long Khí thì dĩ nhiên bản lĩnh không phải tầm thường, nhưng tôi đến cuộc thi là để đánh với những thiên tài yêu nghiệt này. Đợi đến trận cuối vòng thứ ba, tôi sẽ cho mọi người biết ai mới là người đứng đầu cuộc thi thật sự, ai mới là thiên kiêu vạn thế thật sự”, Thần Cung Thương bình tĩnh nói, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Mắt Nguyên Huyền Tâm sáng rực nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ mong đợi và thâm tình.
Lúc này những người Nam Ly Thành được gia thế Độc Cô, gia thế Thần Cung, Ác Phong Xuyên và các thế tộc bá chủ chiêu mộ đều tụ lại một chỗ.
“Nghe nói gì chưa? Cô Nam Hạnh Nhi tỉnh rồi”.
“Sao có thể? Khắp người cô ta đều là Tử Sát Long Khí, sao có thể còn sống được?”
“Tìm người ngoại vực đó cứu đấy”.
“Thành chủ đúng là suy đồi về tư tưởng mất rồi, thế mà lại tìm người ngoại vực đến cứu”.
“Hơ, tôi còn nghe được tin tức bạo hơn nữa”.
“Tin gì cơ?”
“Nghe nói thành chủ còn chuẩn bị gả Nam Hạnh Nhi cho người ngoại vực đó”.
“Cái gì?”
“Thành chủ điên rồi à?”
“Ván đã đóng thuyền rồi”.
“Đây…”
“Haizz, Nam Ly Thành sa đọa thật sự”.
“Cũng may chúng ta đi khỏi Nam Ly Thành rồi, nếu không chuyện mất mặt như vậy, sau này chúng ta còn làm sao gặp người khác được đây?”
“Đúng thế…”
Những lời như thế được lưu truyền trong nhiều thế tộc.
Những người Nam Ly Thành còn ở lại cảm thấy cực kỳ tủi nhục, nhưng họ không muốn đi khỏi thành, dù sao thành chủ Nam Ly Thành cũng đối xử với họ rất tốt.
Con người dù sao cũng phải có trái tim.
Nhưng sau chuyện Nam Hạnh Nhi, có vài người của các thế lớn lại động lòng.
Dù sao có không ít tuyển thủ bị thương trong cuộc thi, mà những người này đều là đại diện của thế tộc, mặc dù ai trong vực Diệt Vong cũng đều có y thuật, nhưng không có nghĩa là có nhiều bác sĩ có thể chữa được mọi loại bệnh.
Có vài vết thương khó xử lý, họ cũng không thể giải quyết.
Nhìn thấy Lâm Chính có thể chữa được cho tình trạng đáng sợ của Nam Hạnh Nhi, họ cũng có suy nghĩ mời Lâm Chính ra tay.
Nhưng thấy dư luận về Nam Ly Thành ngày càng xấu, các thế lực khác muốn nhân cơ hội cướp người cũng đánh bay suy nghĩ này.
Chỉ có thể nhìn niềm hy vọng của mình giãy giụa trong đau đớn.
Trận đấu thứ hai kéo dài khoảng một ngày mới kết thúc.
Sau khi kết thúc sẽ có nửa ngày để đợi.
Vùng đất Tu Di khôi phục lại yên tĩnh.
Nhưng bầu không khí lại cực kỳ trầm lắng.
Mỗi người đều đang chuẩn bị, ai cũng cảm thấy thấp thỏm.
Mọi người đều mong chờ trận thứ ba, cũng sợ trận thứ ba, đều thầm cầu nguyện.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau.
Mặt trời từ từ ló dạng.
Keng!
Một tiếng chuông vang dội vang vọng khắp vùng đất Tu Di.
Mọi người đều run lên.
Trận chung kết bắt đầu rồi.