TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3495 CHÚNG TA KHÔNG QUỲ SAO?"

Trận pháp đã được khởi động thành công, đồng nghĩa với việc trận chung kết bắt đầu .

Ánh mắt của mọi người sáng rực, chăm chú nhìn về hướng trận pháp.

Chỉ thấy tất cả những người bày bố trận pháp đều lui ra ngoài, sau đó đứng khom lưng, không dám ngẩng đầu, động tác cử chỉ vừa kính cẩn lại thành kính.

Giống như đang nghênh tiếp điều gì đó.

Cùng lúc đó, một đám người lần nữa đi ra từ bên trong lầu các.

Những người này đều là người tổ chức cuộc thi.

Khoảng chừng hơn trăm người, có vẻ như tất cả mọi người bên trong lầu các đều đi ra hết, dù là nhân viên phụ trách chọn tuyển thủ lên võ đài cũng cùng đi ra.

Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, thần thái nghiêm túc, hơn nữa còn xếp thành hàng ngay ngắn, đến trước trận pháp nghịch chuyển, sau đó xếp thành hàng trái phải, rồi đứng thẳng tắp.

Đám người xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

"Họ đang làm gì vậy?"

"Không biết, theo tôi thấy, đây có lẽ là đang tiến hành nghi thức nào đó, hoặc là màn mở đầu của trận chung kết”.

"Có cần phải như vậy không... khoa trương thế...”

"Xuỵt, nhỏ tiếng một chút! Không được nói lung tung về các đại nhân của Lôi Trạch, nếu như bị bọn họ nghe được, e rằng cái mạng nhỏ của anh cũng không thể giữ được!"

"Đúng đúng đúng...”

Những người có mặt tại hiện trường rất hoang mang và bối rối.

Không ai biết chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Cho đến lúc này.

Ầm!

Một tia sáng đột nhiên phát ra từ lầu các giữa hồ.

Toàn bộ lầu các bị ánh sáng bao phủ, ánh sáng hào quang đó nổi bật trông vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng ánh sáng đó chỉ kéo dài trong vòng bảy giây, rồi từ từ biến mất.

Ngay sau đó, một ông lão chậm rãi bước ra từ trong cửa lớn.

Không phải là ai khác, chính là ông lão lúc trước vẫn luôn là người chủ trì cuộc thi.

Ông ta mặc bộ quần áo màu trắng, hai tay cầm một thanh trường đao.

Thanh trường đao nhỏ mảnh, khá giống với thanh đao đời Đường, thanh đao màu bạc, trên chuôi đao in hoa văn hình rồng, trông rất sống động, lưỡi đao không cắm vào võ đao, dưới ánh đèn đang chiếu rọi, lưỡi đao không ngừng tỏa sáng như ánh tuyết, cứ như nó được tạo nên từ lượng tuyết được chất đống.

Vẻ mặt ông lão nghiêm túc, hai tay cầm thanh đao đi tới phía trước.

Lôi Hổ một mình đi theo phía sau ông lão.

"Mời dùng đao!"

Lúc này, một tiếng hô to vang khắp vùng đất Tu Di.

Ngay sau đó, tất cả thành viên của đội Thiên Tuần ở phía ngoài cùng nhao nhao quỳ một gối xuống trước ông lão và thanh đao.

Toàn bộ người ở gần trận pháp cũng quỳ một chân xuống, vẻ mặt thành kính, không một ai dám bất kính.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi, đâu dám do dự, toàn bộ đều quỳ một gối xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Đùa à, ngay cả người của Lôi Trạch cũng phải quỳ, nếu bọn họ chỉ đứng nhìn mà không chịu quỳ, sau này sẽ bị trừng phạt, cho dù người của Lôi Trạch không nói gì, những thế gia dưới trướng Lôi Trạch cũng sẽ lấy cớ này để gây rắc rối.

Bọn họ không muốn đắc tội với Lôi Trạch.

"Làm gì vậy?"

Lâm Chính cau mày hỏi.

"Không biết nữa, thần y Lâm, chúng ta không quỳ sao?"

Ái Nhiễm liếc nhìn những người Thanh Huyền Tông đã quỳ xuống đất, vô cùng căng thẳng, hỏi Lâm Chính.

"Quỳ xuống thì không thấy được bọn họ sắp làm gì”.

"Đúng vậy”.

Ngay sau đó, ông lão cầm thanh đao đi vào bên trong, đứng ở trung tâm trận pháp nghịch chuyển.

Tất cả mọi người đều không biết nguyên do.

Chỉ thấy ông lão rút đao từ trong vỏ đao ra.

Bỗng chốc, ánh sáng trắng như tuyết chiếu sáng cả bầu trời đầy sao.

Lưỡi đao đổi thành hoa đao, sau đó, ông ta vặn ngược tay cầm và đâm thanh trường đao vào trong trận pháp nghịch chuyển.

Trong phút chốc, đột nhiên trên toàn bộ mặt đất của trận chung kết, các cây khô như gặp mùa xuân, cây cỏ sinh sôi, trăm hoa đua nở, sức sống dạt dào, sinh khí ngất trời từ trong mặt đất phun ra ngoài, lao thẳng lên mây trời.

"Cái gì?"

Lâm Chính trợn to hai mắt, thần sắc run sợ, hoàn toàn chấn động.

Đọc truyện chữ Full