Hiện trường dần dần sôi sục.
Vô vàn ánh mắt tập trung trên người Giản Đào.
Lúc này, cơ thể anh ta sưng phù, da dẻ đỏ lên, năng lượng trong cơ thể giống như nước lũ không ngừng xao. động.
“Thế này là đã dùng bao nhiêu thủ đoạn tăng cường?”.
“Cơ thể bình thường đâu thể nào chịu được?”.
“Haizz, không thể nói như vậy. Giản Đào dám dùng thì chắc chắn là có chỗ dựa. Dù gì cậu ta cũng là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, xác thịt nhất định đã được cường hóa, sao lại không dám đùng?”.
“Đúng vậy”. Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng Lâm Chính lại nhíu mày: “Giản Đào, tôi khuyên anh mau dừng lại, xác thịt anh không đủ để anh nhận nhiều năng lượng tăng cường như vậy, nếu cứ tiếp tục thì anh sẽ bị phản phệ mà chết!”.
“Muốn tôi dừng lại? Ha ha ha ha, chắc chăn là anh sợ rồi! Chắc chắn là anh sợ rồi! Đúng không? Ha ha, bây giờ anh hối hận rồi có phải không? Nhưng mọi chuyện đã muộn, kẻ đáng chết thì vẫn phải chết! Ha ha ha ha..”.
“Bây giờ anh không thể nào đối kháng với tôi được.
'Tên họ Lâm kia, một kẻ ngoại vực như anh lại ngang ngược ở vực Diệt Vong như vậy, anh có biết mình được bao nhiêu cân lượng không?”.
“Tôi sẽ băm vằm anh ra làm trăm mảnh, tôi sẽ xóa bỏ mọi sỉ nhục mà anh mang lại cho tôi, tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã đối địch với tôi!”.
Giản Đào cười lớn, vẻ mặt đầy điên cuồng, vừa gào thét vừa nhét đan dược vào miệng.
Anh ta vẫn không chịu dừng lại. Anh ta vẫn cảm thấy mình có thể chịu được.
Anh ta phải dùng sức mạnh mãnh liệt cuồng bạo. nhất để nghiền nát Lâm Chính.
Anh ta phải khiến toàn bộ người ở cuộc thi này run sợ, để người đời thấy Giản Đào là một tồn tại không thể chiến thắng.
Giản Đào vẫn đang tăng trưởng, không chịu dừng lại.
Tùy theo năng lượng không ngừng tăng cao, cơ thể anh ta đã to ra như quả bóng da, một số chỗ da thịt nứt ra, không nhìn thấy cổ đâu nữa, mắt đỏ như máu lồi ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không dừng lại.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Dục Chấn Thiên cũng ý thức được chuyện không ổn, lập tức hét lên: “Giản thánh thủ, mau dừng lại, không được tăng thêm nữa! Mau dừng lại”. Nhưng Giản Đào không nghe lời khuyên. Lâm Chính thở dài lắc đầu. Khó mà khuyên được kẻ muốn chết. Trận đấu này đã kết thúc rồi. “Trận tiếp theo ai trong các người sẽ lên?”. Lâm Chính nhìn ra bên ngoài sân đấu, hờ hững hỏi. Không ít người tỏ ra khó hiểu.
“Cậu vẫn nên giải quyết rắc rối trước mắt đi rồi nói!", Nhiêu Ưng lạnh lùng cười.
Hắn biết quán quân của cuộc thi này không liên quan đến hắn, hắn tham gia cuộc thi cũng chỉ để chiếm một thứ hạng tốt mà thôi.
Nếu những người như Thần Cung Thương lên võ đài, hắn sẽ không ra trận. Bây giờ Lâm Chính đã đánh bại cả Độc Cô Vấn, hắn càng không có tự tin chiến đấu với Lâm Chính.
Nhưng nhìn thấy Giản Đào điên cuồng như vậy, Nhiêu Ưng vẫn rất kích động.
Nếu có thể giết được Lâm Chính, tuy không thể rửa mối nhục, nhưng trong lòng hắn cũng sẽ hả hê hơn nhiều.
“Rắc rối này không cần tôi giải quyết, không còn thuốc nào cứu được anh ta nữa rồi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không còn thuốc nào cứu được? Bây giờ thực lực của Giản Đào đã tăng cao đến mức không thể tưởng tượng, e rằng lúc này Độc Cô Vấn đối đầu với Giản Đào cũng phải chết, cậu lại dám coi thường anh ta?”, Nhiêu Ưng khinh thường nói.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lặng lế nhìn Giản Đào.
Lúc này, Giản Đào dường như đã dừng tăng trưởng, mấy chục lọ sứ rơi vãi dưới chân anh ta, trên người cũng cắm đầy châm bạc.
Anh ta đã dùng hết tất cả thủ đoạn tăng cường, dù có không muốn dừng cũng phải dừng.
Chỉ là lúc này dáng vẻ của Giản Đào đã khác trước nhiều.
Đám đông sửng sốt nhìn anh ta, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.
Lúc này đã không thể gọi anh ta là người được nữa!