Cột lửa kéo dài như vậy một lúc lâu mới dừng lại.
Nhân lúc đó, Lâm Chính đã loại bỏ toàn bộ tám mươi mốt châm do Thần Cung Thương đâm vào người mình, ngoài ra anh còn nuốt viên đan dược chữa lành vết thương.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy giây, anh đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Thần Cung Thương thấy vậy thì vẻ mặt vô cùng khó coi, cứ kéo dài như vậy cực kỳ bất lợi đối với hắn.
Kích hoạt Bát Môn không phải không có hạn chế. Mặc dù nó khai thác tiềm lực, nhưng cũng mang lại gánh nặng cho cơ thể, kéo dài thì cơ thể sẽ không chịu được. Nếu không kịp thời đóng lại, nhẹ thì bại liệt hoặc thành người thực vật, nặng thì đột tử.
Hắn cần phải tốc chiến tốc thắng.
Thần Cung Thương nghiến răng, không do dự nữa lấy một viên đan dược trên người ra, nhét vào miệng.
“Phải tăng cường rồi sao?”.
“Không! Đó không phải tăng cường, hắn… lại định mở Bát Môn!”.
Người ở bên ngoài kinh ngạc kêu lên, không tin được.
Đan dược vào bụng, Thần Cung Thương nhanh chóng sử dụng khí quyết, điều động khí kình quanh người di chuyển đến phần bụng và phủ tạng.
Soạt!
Sau đó, một luồng sáng tỏa ra từ cơ thể Thần Cung Thương, tôn hắn lên giống như một vị thần tiên!
Cảnh Môn! Mở!
Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên.
“Mở liền Lục Môn trong Bát Môn, tiềm lực được giải phóng sẽ lớn đến thế nào?”, Ái Nhiễm đăm chiêu, lẩm bẩm.
“Cậu Lâm, nếu không đánh được thì hãy đầu hàng đi! Không thể chiến đấu tiếp nữa!”, tông chủ Thanh Huyền Tông sốt ruột lên tiếng.
Bây giờ Thần Cung Thương đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng. Tuy Lâm Chính mạnh nhưng cũng không thể đối kháng với tồn tại như vậy được.
“Thương thiên tài!”.
Bên phía thế gia Thần Cung, Nguyên Huyền Tâm yếu ớt ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại, cất tiếng thở dài.
Cô ta biết kích hoạt Lục Môn đồng nghĩa với điều gì.
Không thể phủ nhận người thường không thể tưởng tượng được thành tựu mấy năm qua của Thần Cung Thương. Hắn giống như sao băng giữa trời, rực rỡ chói mắt, nhưng bây giờ hắn cũng giống sao băng, lóe lên rồi vụt tắt.
Nguyên Huyền Tâm biết sau khi mở Lục Môn, hắn sẽ không còn tương lai nữa.
Dù hắn có thắng được cuộc thi cũng chỉ thắng được vinh quang nhất thời.
Hắn đã dâng hiến tương lai cho trận quyết đấu này.
Đây có lẽ là thời khắc mạnh nhất, huy hoàng nhất trong cuộc đời Thần Cung Thương.
Hiện trường trở nên sục sôi.
Sắc mặt Thần Cung Thương đã trắng bệch vô cùng, khí huyết trong cơ thể dao động không ngừng, cơ thể phải gánh chịu sức nặng rất lớn.
Có vẻ hắn đã tiến vào trạng thái giống với Giản Đào, nhưng khác Giản Đào là hắn có thể tự khống chế.
Hắn tin rằng khi mình đã mở Lục Môn, giết Lâm Chính sẽ không thành vấn đề!
Lâm Chính nhìn Thần Cung Thương, vẻ mặt thâm trầm, vung tay đánh ra hơn trăm cây châm khí.
Khi số châm khí này sắp đâm vào Thần Cung Thương thì đột nhiên nổ tung, rơi tán loạn.
Lúc này, toàn thân Thần Cung Thương đã được khí tức dồi dào bao trùm, thủ đoạn bình thường hoàn toàn không thể chạm được vào hắn.
“Lâm tiên sinh, anh thua rồi!”.
Thần Cung Thương thở ra làn khí nóng, chuyển động cơ thể.
Lâm Chính chuẩn bị phản công.
Vù!
Thần Cung Thương còn chưa đến nơi, cơ thể Lâm Chính đã bị một luồng sức mạnh cực hạn áp chế, cả người cong xuống, mặt đất dưới chân cũng nứt ra,.
Lâm Chính không thể động đậy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
Một giây sau, Thần Cung Thương mới xuất hiện trước mắt anh.
Ầm!
Hắn đánh tới một quyền như tia chớp.
Sức mạnh quyền này không lớn nhưng lại chứa đựng xảo kình vô hạn.
Luồng xảo kình này như dòng điện thoáng chốc lan khắp người Lâm Chính, điên cuồng tàn phá thần kinh và khí mạch của anh.
Nếu là người bình thường trúng phải một quyền thì đã bại liệt, nhưng Lâm Chính lại khác.
Anh đã dùng một cây châm phong tỏa mệnh mạch và thần kinh chính của mình từ trước, hơn nữa còn có thể hoạt động.
Lâm Chính cắn răng vung quyền, muốn đẩy lùi Thần Cung Thương. Nhưng giờ đây Thần Cung Thương quá mạnh, nắm đấm còn chưa đánh tới đã bị hắn bắt được rồi bẻ.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
Một tay của Lâm Chính bị Thần Cung Thương bẻ gãy.
“Vô dụng thôi! Tôi đã mở Bát Môn, tôi là vô địch!”.
“Anh hoàn toàn không biết anh đang đối mặt với điều gì!”.
“Anh đã không còn khả năng thắng tôi nữa!”.
Thần Cung Thương liên tục tấn công, ánh mắt dần dần điên cuồng, ra tay cũng tàn nhẫn hơn.
Xương cốt toàn thân Lâm Chính bị đánh nát, khí mạch bị hủy hoại, ngay cả nội tạng cũng rách ra.
Cứ tấn công như vậy khoảng mười mấy giây.
Ầm!
Thần Cung Thương đánh mạnh tới một quyền.
Cơ thể Lâm Chính lảo đảo sắp ngã.
Toàn bộ sân đấu nứt ra, một cơn động đất cấp mười hai làm rung chuyển cả vùng đất Tu Di…