Ông hai Dục cạn lời. Sự việc tới nước này, thực ra không liên quan gì tới Ái Nhiễm hết.
Bởi vì Ái Nhiễm từng giới thiệu Lâm Chính cho nhà họ Dục. Thế nhưng...nhà họ Dục đã từ bỏ.
Nhà họ Dục đã dồn toàn bộ hi vọng lên Giản Đào, thậm chí vì Giản Đào, họ đắc tội với cả Lâm Chính.
Nếu như không chọn Lâm Chính nhưng không đắc tội với anh thì có lẽ là nhọ Dục cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Tất cả là do nhà họ Dục tự chuốc lấy mà thôi. Ông hai Dục cũng biết điều đó bèn thở dài.
“Cái gì? Con bé đó không chịu đi cầu xin cái người ngoại vực đó sao?”
“Khốn nạn. Con bé đó họ Dục, trong người mang huyết thống nhà họ Dục mà lại như thế à?”
“Đúng là nuôi ong tay áo mà”.
“Đúng là không còn gì để nói”.
Nhà họ Dục biết được tin của ông hai Dục thì tức run. Ông năm Dục mặt đỏ tía tại, trừng mắt với ông hai Dục: “Anh hai, con bé đó đã nói như vậy thì cần gì phải khách khí nữa? Tát cho con bé một phát, bọn đấy là thích ăn đòn mà”.
Dục Chấn Thiên hét lớn: “Im miệng”.
“Anh trai”, ông năm Dục bàng hoàng.
“Chuyện đã tới nước này thì có nói cũng chẳng có ích gì. Chúng ta nên nghĩ cách làm thế nào giải quyết đi”, Dục Chấn Thiên lạnh lùng nói.
Ông hai Dục không nói gì. Nhà họ Dục cúi đầu với vẻ tuyệt vọng.
Sức mạnh của Lâm Chính khiến họ bất lực. Đúng lúc này, ông năm Dục đột nhiên nói: “Anh trai, em vẫn còn một cách có lẽ có thể khiến kẻ ngoại vực đó không dám làm loạn”.
“Cách gì? Mau nói đi”, Dục Chấn Thiên lập tức nói.
“Anh Hai, Trùng Long Thích của Trùng Long Cốc bị kẻ đỏ cướp mất mà. Em nghĩ người của Trùng Long Cốc cũng sẽ uất hận kẻ đó lắm. Chỉ bằng chúng ta liên thủ với Trùng Long Cốc sau đó...”
Nói tới đây ông năm Dục làm động tác cắt cổ. Dứt lời, tất cả đều tái mặt. Dục Chấn Thiên trầm giọng.
Sau khi suy nghĩ ông ta nói giọng khàn khàn: “Vậy chú định làm thế nào?”
“Anh trai, đừng thấy cậu ta trên võ đài nghênh ngang mà sợ, thực ra giờ cậu ta đã bị tiêu hao rất nhiều thực lực rồi. Cộng thêm việc không chịu vào đại trận nghịch chuyển thì thực lực của cậu ta bây giờ rất yếu. Đợi cậu ta rời khỏi Tu Di, chúng ta sẽ liên thủ với Trùng Long Cốc, mai phục với bọn họ ở bên ngoài, như vậy không những có thể trừ được hậu họa mà còn có thể kết giao. với Trùng Long Cốc. Một mũi tên trúng hai đích mà?”, ông năm Dục nheo mắt.
Dục Chấn Thiên không nói gì chỉ đi đi lại lại. Một lúc lâu sau ông ta nói: “Nếu đã vậy thì chú tới Trùng Long Cốc gặp cốc chủ một chuyến đi”.
“Vâng, anh cả”.
“Nhớ kỹ, chuyện này không được để lộ ra ngoài, nhất định phải bí mật tiến hành. Ngoài ra anh thấy sơn trang Vân Tiếu và người của Nam Ly Thành đều có vẻ thân thiết với kẻ ngoại vực đó. Mấy thế tộc này chúng ta cũng phải phòng ngừa, không được để họ xen vào”.
“Anh yên tâm, không phải là có Ái Nhiễm sao, chúng †a có thể tìm con bé giúp đỡ, lừa đám người đó ra ngoài”.
Ông năm Dục mỉm cười. “Xem ra cách này khá ổn. Vậy được, vậy chú làm đi.
Nhà họ Dục có thể phục hưng được hay không phải trông chờ cả vào lần này rồi", Dục Chấn Thiên nói.